Chương 27

Lần đầu tiên khi Thi Vinh nhìn thấy Mạnh Nịnh, trong lòng nghĩ: Mình phải có được cô bé này.

Cách xa tận mười mét, anh vẫn cảm thấy được dáng dấp cô bé này thật xinh xắn, trắng trẻo sạch sẽ, trông rất non mềm, tựa như có thể bấm ra nước được, đẹp đẽ như bước ra từ một bức tranh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, tóc ngắn đen nhánh chạm vai, nụ cười ngây thơ, xinh đẹp như vậy.

Chỉ là nhìn cô như thế, liền khiến phía dưới của anh căng thẳng, có một loạt kí©h thí©ɧ mãnh liệt kéo tới.

Anh cùng Trương Hoàng tới thành phố dung là vì bàn chuyện làm ăn, buổi tối hôm đó hai người đều cảm thấy buồn chán, bèn hẹn nhau tới quán bar uống chút rượu, ai biết lại khiến anh liếc mắt thấy được cô.

Thi Vinh là một người đàn ông có thân thể sạch sẽ, nguyên nhân cho tới nay anh vẫn chưa khai trai không phải là bởi vì thủ thân như ngọc cho vợ tương lai, đơn giản là vì không tìm được cô gái nào thuận mắt mình. Phải xinh đẹp, ngực phải to, mông phải cong, đương nhiên không được dùng son phấn, mặt mộc không trang điểm, hơn nữa trên người không có bất kì dấu vết nhân tạo nào. Và quan trọng nhất, anh nhìn thấy thuận mắt.

Mạnh Nịnh chính là cô gái đầu tiên trong hai mươi sáu năm qua khiến anh vừa thấy đã nhiệt huyết sôi trào. Lúc đó anh đã cảm thấy cô bé này thật là ngây thơ, loại ngây thơ này là tự nhiên mà thành, có muốn giả trang cũng không được. Cô ở trong quán bar, xung quanh toàn là lang sói, dường như là một con thỏ trắng nhỏ sạch sẽ đơn thuần. Mặc quần áo cực kì kín đáo, chỉ lộ ra cổ và đôi tay mảnh khảnh, nhìn từ xa, ở dưới ngọn đèn toả ra ánh sáng nõn nà.

Phải là gia đình như thế nào mới có thể nuôi được một vật nhỏ động lòng người như thế!

Thi Vinh nheo mắt lại, thấy thiếu nữ như thỏ trắng bị chen lấn ngã trái ngã phải trong đám người, cuối cùng, một nam sinh còn mặc đồng phục cao trung vội vã xông vào, vẻ mặt lo lắng tìm kiếm khắp nơi, thời điểm tìm được cô còn xúc động mà cười, nắm tay cô, vừa điểm vào chóp mũi đáng yêu của cô, miệng vừa lẩm bẩm, có lẽ là đang phê bình cô.

Dáng dấp của thiếu niên kia vô cùng tuấn tú, trắng trẻo thư sinh, đối với cô rất dịu dàng, nhưng Thi Vinh lại không khỏi cảm thấy tức giận, đó là cô bé anh nhìn trúng, ai cũng không cho đυ.ng vào! Vì vậy anh không hề nghĩ ngợi gì mà gọi điện thoại.

Nếu muốn, thì phải tự đi lấy, bằng không chỉ chờ tại chỗ, mãi mãi đối phương cũng sẽ không tự tới cửa.

Không hiểu sao thiếu niên thiếu nữ này lại xông vào nơi quán bar mà người vị thành niên không được vào, cho nên khi bọn họ bị ngăn lại, thiếu nữ sợ đến tái mặt, mà thiếu niên lại dũng cảm chắn trước người cô. Cho dù trước mặt là một đám người vạm vỡ, thiếu niên không nhường đường chút nào. Đang lúc Thi Vinh cho rằng thiếu niên sẽ tỏ ra anh hùng, thiếu nữ lại tiến lên một bước, kề vai cùng thiếu niên kia. Trong đôi mắt sáng như sao ấy tràn đầy kiên định.

Anh đột nhiên thay đổi ý định.

Thiếu niên kia bị chuốc rượu đến đỏ bừng cả mặt, cả người hơi loạng choạng, lại phải tiếp tục uống, bởi vì bọn người kia nói uống xong hai mươi chai thì mới thả thiếu nữ rời đi an toàn.

Thật là một cô gái dũng cảm, chắn trước mặt cậu trai, cầm một chai rượu mở ra, mới uống một ngụm đã bị sặc chảy nước mắt, Thi Vinh quan sát từ phía xa, không nhịn được mỉm cười, rượu này là loại mạnh nhất, cho dù là bản thân anh cũng không uống nổi hai mươi chai, huống chi là thiếu niên thiếu nữ chưa từng uống rượu bao giờ.

Anh giống như là một thợ săn, chơi đùa, thưởng thức con mồi giãy dụa trước khi chết.

Thực sự là tuổi trẻ chướng mắt, sự kiên trì chướng mắt, sự bảo vệ chướng mắt. Dĩ nhiên hai người kia không nhường đường một chút nào, cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà còn dũng cảm, kiêu ngạo, kiên trì mà đứng ở nơi đó, dù cho bước chân không còn vững, cũng vẫn quật cường.

Nhưng ánh mắt Thi Vinh chỉ tập trung trên người cô bé. Dung mạo của cô ấy thật là xinh đẹp! Lẽ nào cô ấy không biết rằng, chỗ nguy hiểm như vậy, mà thỏ trắng nhỏ yếu ớt như cô ấy không nên tới sao?

Đến khi thiếu nữ đá vào hạ bộ người đàn ông nào đó, Thi Vinh mới thu lại lời vừa rồi của mình, đây cũng không phải là con thỏ trắng nhỏ vô hại, nhìn xem, cô ấy cũng rất cay độc đấy! Vẻ mặt đầy ngang tàng đỡ lấy thiếu niên mà lườm đám người trước mắt kia, thực sự là quá mức tuyệt diệu rồi!

Thi Vinh cảm thấy đáy lòng như có thứ gì đó đang rục rịch, sống động như thật.

Anh đưa tay gọi bồi bàn tới, nhẹ nhàng nói hai câu, sau đó anh nhìn thiếu nữ uống xong chỗ rượu còn lại, đoàn người nhao nhao tránh ra, cô đỡ thiếu niên đi ra ngoài. Ánh mắt Thi Vinh lại liếc tới trong góc phòng, một cô gái nơm nớp lo sợ như gặp phải kẻ địch. Tuy là cô ta mặc quần áo trưởng thành khêu gợi, nhưng mà toàn thân lộ ra một loại hơi thở không lừa ai được, đó là một học sinh.

Nữ sinh đó ngồi trong góc len lén nhìn một màn trước mắt, bao gồm cả cảnh tượng thiếu niên thiếu nữ bị buộc uống rượu, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không phát ra một tiếng nào. Mới vừa rồi thiếu nữ với vẻ mặt lo lắng nhìn quanh, sợ là đang tìm cô ta?! Còn như người thiếu niên kia là vì bị tách rời với thiếu nữ cho nên lo lắng cho cô ấy? Thực sự là tràn đầy tình yêu say đắm thật lòng ngây thơ, Thi Vinh cũng cảm giác mình được chữa rồi. Song anh lại nhìn nữ sinh ích kỷ cách đó không xa, bỗng dưng nhếch mép lên.

Người hiểu anh đều biết, anh là người rất ít cười, mà lúc anh cười lên, chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.

Chuyện kế tiếp trở thành chuyện đương nhiên, anh thành công bắt lấy được thiếu nữ khiến mình toàn thân khô nóng thiếu chút nữa lột trần ngay trên đường cái kia. Còn như thiếu niên say bất tỉnh... Thi Vinh cảm giác mình vẫn có lương tâm, ít nhất không vứt cậu ta vào bãi rác, mà gọi người mở một phòng, ném cậu trai kia vào. Còn thiếu nữ mềm mại này... Đó là món điểm tâm ngọt tối nay của anh.

Suýt nữa anh không thể khống chế thú tính của mình, thân thể thiếu nữ phù hợp với anh đến như vậy, nếu như không phải còn sót lại chút lý trí, e rằng anh sẽ chơi đùa cô đến chết. Thiếu nữ gắng giãy dụa, kêu lên tuyệt vọng, nhưng đều khiến cho toàn thân Thi Vinh hưng phấn.

Sáng hôm sau, anh yên lặng đợi thiếu nữ tỉnh lại, sau đó nhìn cô cào cấu chửi rủa thậm tệ, anh lại cười đến lãnh khốc vô cùng: Hoặc là theo tôi, hoặc là chấp nhận hậu quả cự tuyệt tôi.

Thiếu nữ rất có khí phách, ném cho anh một cái tát, Thi Vinh phái người đi theo cô, mới phát hiện cô bé kia lại đến đồn cảnh sát. Thế nên anh lại sai người trói cô đem về, trói ở trên giường chơi đùa ba ngày liền, thời gian đó dù cho cưỡng bức dụ dỗ như thế nào, cô bé vẫn không chịu khuất phục, Thi Vinh tức tối tới mức suýt nữa bóp chết cô.

Nghĩ đến Thi Vinh đã từng làm những chuyện kia với mình, Mạnh Nịnh bình tĩnh nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, nhắc đến làm gì?”

“Lúc đấy em rất bướng bỉnh, lúc nào cũng không ngoan.” Thi Vinh ghé vào thành bồn tắm, Mạnh Nịnh chà lưng lực vừa phải, rốt cuộc anh cũng đã có người phụ nữ này rồi, cho dù là anh không từ thủ đoạn đoạt về, cho dù tới hôm nay trong lòng cô vẫn chưa từng có anh. Nhưng cuối cùng anh đã thắng, coi như Mạnh Nịnh không phải thật lòng muốn gả cho anh, không phải có tình yêu giữa hai người, Thi Vinh cũng chẳng cảm thấy thế nào, từ trước tới nay anh không chấp nhận cự tuyệt, anh cảm giác mình đối với Mạnh Nịnh rất tốt, cho nên đến tận bây giờ anh vẫn không thể nào hiểu được vì sao Mạnh Nịnh không chịu động lòng với anh.

Ngay cả con cô cũng sinh cho anh rồi, tại sao vẫn còn nghĩ tới chuyện trước kia chứ?

Tay đang chà lưng của Mạnh Nịnh thoáng ngừng một chút, lại tiếp tục: “Hôm nay anh sao vậy, sao cứ nói đến chuyện trước đây?”

“Ừm... Anh nghĩ đến em khi đó, hoạt bát hơn, cởi mở hơn.” Thi Vinh nheo mắt lại nói, vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ dường như sắp ngủ. “Bây

giờ không còn giống như trước kia.”

“Khi đó mới mười mấy tuổi, hiện tại em sắp ba mươi rồi, từ một học sinh trở thành giảng viên, sao mà giống nhau được.”

Thi Vinh lẩm bẩm nói: “Vẫn thế...”

Mạnh Nịnh không nói gì.

“Vẫn cứ không thích anh...”

Mạnh Nịnh làm bộ không nghe thấy, cô dừng động tác lại, nhìn về phía Thi Vinh, phát hiện anh đã ghé vào thành bồn tắm mà ngủ, nghĩ đến lời anh nói trong lúc vô ý. Nói cái gì mà có thích hay không... Cô gả cho anh, thích hay không thích ai thì biết làm gì được, thiếu niên mình thích lúc mười tám tuổi và người đàn ông ngủ bên cạnh mình lúc hai mươi tám tuổi, có mấy khi là cùng một người chứ? Mạnh Nịnh đã từng nghĩ tới, nếu như sau khi lên đại học hoặc sau khi làm việc rồi, cô và Hàn Ngộ Chi mới gặp, e rằng khi đó cô lại động lòng, sẽ bị hạ thuốc, bị cưỡng bức rồi cũng không phải đau khổ như bây giờ... Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là e rằng, cô vừa khéo gặp Thi Vinh vào thời điểm đó, khi thích Hàn Ngộ Chi nhất thì bị ép xa nhau, loại tình cảm này sẽ ngày càng đậm sâu.

Vào độ tuổi tốt đẹp nhất, gặp được người tốt đẹp nhất, có được tình yêu tốt đẹp nhất. Đó chính là nốt chu sa, là ánh trăng sáng trong lòng Mạnh Nịnh, cả đời cũng không thể quên được. Nhưng cô đã gả cho Thi Vinh rồi, tất nhiên sẽ phải sống thật tốt với anh, ngay cả con trai cũng đã có rồi, thành phố Dung bên kia cũng đã biết cô gả cho ai, mà Thi Vinh lại là một người ba tốt, cô sẽ không rời khỏi Thi Vinh, dù cho cuộc hôn nhân này khiến cô hít thở không thông.

Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cô vận khí tốt, có thể gặp được Thi Vinh cao phú soái như vậy, gả cho người đàn ông cực kì giàu có như thế, sinh được một đứa bé thông minh hiểu chuyện xinh xắn, một nhà ba người sống rất vui vẻ hòa thuận. Nhưng cô không có cách nào lừa gạt chính mình được. Cho tới bây giờ, mỗi lần cô thấy Thi Vinh nổi giận đều rất sợ hãi, sợ rằng một giây sau, bàn tay như quạt hương bồ ấy sẽ quạt lên người mình, nỗi sợ hãi với anh đã khắc trong linh hồn, cả đời này cũng không biến mất được.

Coi như Thi Vinh ôm cô, nói yêu cô, cưng chiếu cô, Mạnh N ịnh cũng biết đó là đã nắm chắc rồi, thật sự không thể làm nũng với Thi Vinh được, mà cô cũng không làm được.

Chà lưng cho Thi Vinh xong, Mạnh Nịnh khẽ đẩy đẩy anh, thời điểm người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt thường tràn đầy sự tàn bạo và lãnh khốc hiếm khi lộ ra vài phần trẻ con. Anh đứng dậy từ trong nước, Mạnh Nịnh lấy khăn tắm lau người cho anh, lại mặc đồ ngủ vào cho anh, đến khi Thi Vinh lên giường ngủ trước rồi, cô mới xoay người vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong lên giường, Thi Vinh tự động đưa tay ôm cô vào lòng, l*иg ngực như lửa nóng dán vào cô thật chặt, mặt chôn ở hõm cổ cô, phả hơi nóng khiến cho Mạnh Nịnh có chút ngứa, cô không muốn đánh thức Thi Vinh, tránh cho anh lại nổi điên giày vò cô, nếu là cứ thế này mà nằm đến sáng, tư thế không thoải mái thì cô cũng đành chịu.