Chương 23

Đợi đến khi xuống lầu, đi đến trước xe, Mạnh Nịnh mới phát hiện người đang ngồi bên trong không phải tài xế, mà là Thi Vinh. Cô hơi sửng sốt, nghĩ thầm, không phải anh nói có một dự án lớn, cho nên không thể tới đón cô sao? Tại sao lại tới?

Chẳng qua đây chỉ là sự nghi hoặc từ đáy lòng cô thôi, cũng không hỏi ra miệng, đến sau khi cô mở cửa xe ngồi vào, Thi Vinh chỉ chậm rãi hỏi cô: “Gặp bà ta à?”

“Bà ta” này, dĩ nhiên là chỉ Đinh phu nhân rồi. Mạnh Nịnh gật đầu một cái, ừ một tiếng, Thi Vinh liền hỏi: “Bà ta đối xử với em thế nào, em quên rồi sao?”

Mạnh Nịnh yên lặng không nói.

Thi Vinh buông tay lái, đôi bàn tay thon dài lại mạnh mẽ chậm rãi trượt, phủ lên mu bàn tay của Mạnh Nịnh, dịu dàng vuốt ve xương ngón tay yếu ớt của cô: “Còn đau hay không?”

Mạnh Nịnh thầm nghĩ, tất cả thương tổn này đều là anh ban cho tôi, bây giờ lại hỏi tôi có đau hay không, cần gì phải như thế chứ? Trái lại cô lại ngoan ngoan lắc đầu: “Đã sớm hết đau rồi.” Chỉ là cho tới nay, có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày, nhưng nếu là muốn đánh đàn hoặc là làm vài việc tinh tế, đôi tay này sợ là không thể dùng rồi. Năm đó cô từng khắc ghi trong lòng vết thương khắc cốt này, bây giờ nhớ tới, cũng hiểu được chẳng qua cũng chỉ như thế thôi, đau đớn bị thời gian mang đi, còn lại là vết thương vĩnh viễn không thể phai mờ.

“Anh hy vọng em có thể nhớ kỹ.” Thi Vinh nói. “Nhớ kỹ vết thương anh gây ra cho em, như vậy em mới có thể nghe lời.”

Mạnh Nịnh mơ hồ thấy ánh mắt của anh có chút tàn khốc, không biết lại chọc tới chỗ nào của anh, lập tức không dám phản kháng, hết sức ngoan ngoãn gật đầu, chẳng những không rút tay mình ra, ngược lại chủ động tiến lên trước hôn một cái lên mi tâm Thi Vinh: “Em biết rồi, anh đừng tức giận, em sẽ sợ.”

Có sự cam đoan của cô rồi, Thi Vinh liền khôi phục thành người đàn ông anh tuấn xuất sắc ban đầu. Anh bao hai bàn tay cô trong lòng bàn tay của mình, nói ra lệnh: “Anh không cho phép em nhận bà ta, cũng không cho em đi cùng bà ta, có nhớ không?”

Mạnh Nịnh nói: “Nhớ rồi.”

Lúc này Thi Vinh mới thoả mãn, hung hăng hôn cô một hồi, lại vuốt ve toàn thân cô một lượt, lúc này mới coi như xong. Mạnh Nịnh run run trong ngực anh, cũng không biết là vì cái gì. Cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt Thi Vinh tập trung vào tay của cô, khiến cho cô sợ run lên. Người đàn ông này đáng sợ bao nhiêu cô rất rõ, cả đời này của cô đều phải chôn vùi trên người anh, dù sao cũng không thể bảo anh đi gieo hoạ cho người ngoài được, huống chi, nếu như Thi Vinh thực sự phát điên lên, Mạnh Nịnh thật không dám nói mình có thể chế trụ được anh. Nói trắng ra là, chẳng qua cô chỉ là món đồ chơi Thi Vinh nắm chặt ở trên tay không chịu xoè ra, sao anh có thể đặt cô lên địa vị ngang hàng được.

Thi Vinh cũng là có chút lo lắng. Mặc dù anh không cho rằng Mạnh Nịnh sẽ đi cùng Đinh phu nhân, nhưng lại không thể không đề phòng Đinh phu nhân lại dùng chuyện năm xưa kí©h thí©ɧ Mạnh Nịnh, khiến Mạnh Nịnh lại hận thù anh. Đã kết hôn được gần mười năm, tuy rằng anh không có được trái tim của Mạnh Nịnh, ít nhất đã biến được cô từ con nhím nhỏ toàn thân đầy gai thành con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, nếu là bởi vì Đinh phu nhân mà Mạnh Nịnh lại sinh ra lòng phản kháng lần nữa, Thi Vinh quyết sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Thấy Mạnh Nịnh bình tĩnh, chẳng biết tại sao, Thi Vinh đã nghĩ muốn đập vỡ mặt nạ dịu dàng bình tĩnh của cô. Anh biết Mạnh Nịnh không phải như thế, cô vốn tràn ngập sức sống lại dũng cảm đấu tranh, mấy năm nay cô phục tùng dưới thân anh, có phải từng nhiều lần có ý định rời đi hay không?

Không thể có loại ý nghĩ này được, chỉ cần vừa nghĩ tới Mạnh Nịnh muốn rời đi, Thi Vinh liền không khống chế được ý muốn đánh người của mình. Đương nhiên anh sẽ không trút cơn giận này lên người Mạnh Nịnh, cô là tình yêu chân thành đời này của anh, anh yêu cô còn hơn tất cả, bao gồm ba, con trai, tiền tài, quyền thế, nếu như dùng cả gia tài bạc triệu là có thể đổi lấy trái tim của Mạnh Nịnh, Thi Vinh nhất định sẽ không do dự, anh sẽ không nói hai lời mà đem chắp tay dâng lên tất cả.

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng của Mạnh Nịnh, hôm nay cô mặc váy dài màu xanh nhạt, vải vóc nhẵn bóng tựa như thác nước đổ xuống, ngón tay của Thi Vinh bất giác có chút ngứa ngáy, Mạnh Nịnh thấy trong ánh mắt của anh có chút thú tính, nhất thời sợ hãi, đây chính là cổng trường học, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người thấy, nếu như cho anh thực hiện được ở đây, vậy cô không cần phải ở lại nơi này nữa. Cho nên lúc ngón tay của Thi Vinh lần tới qυầи ɭóŧ của cô, cô kịp thời ngăn cản anh, giọng mang theo sự cầu xin: “Đừng.”

Thi Vinh mất hứng híp mắt lại: “Anh nghĩ muốn.”

“Đừng ở đây...” Mạnh Nịnh chẳng nói nên lời, muốn cự tuyệt lại không dám cự tuyệt hoàn toàn, ai biết Thi Vinh có thể nổi giận đùng đùng, lại giày vò cô đến chết hay không? Thay vì bị anh làm đến mất hết thần trí, tôn nghiêm, chẳng bằng thoả mãn anh một lần, biết đâu sau khi anh ăn tuỷ biết vị rồi là có thể buông tha cho cô, đi tìm cái giường.

Thi Vinh nở nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo đầy nɧu͙© ɖu͙©, anh liếʍ khoé môi của mình, nói mờ ám: “Lộ Lộ, em còn nhớ không? Hôm sinh nhật mười tám tuổi của em đó, ngay ở trong xe, anh đẩy em ngã xuống ghế sau, chân nhỏ của em duỗi ra ngoài cửa sổ, chốc chốc lại run rẩy, khóc đến đáng thương, cầu xin anh tha cho em, em còn nhớ rõ sao?”

Ánh mắt Mạnh Nịnh lộ ra một chút khó chịu, cô không thích nhất chính là hồi ức đã qua, nhưng Thi Vinh lại rất thích nhắc tới, dường như càng nói chuyện lúc trước ra, thì cô lại càng kính sợ anh hơn. Lời này cô có thể trả lời thế nào? Nói không nhớ rõ, anh nhất định sẽ yêu cầu một lần nữa, nói nhớ rõ, anh sẽ buộc cô nói vài lời da^ʍ tà, Mạnh Nịnh không hiểu nổi, sao Thi Vinh cứ thích ép buộc cô như vậy chứ? Tôn trọng cô một chút xíu thực sự rất khó sao?

Những lời này cô không dám hỏi ra, chỉ vội vàng gật gật đầu.

Đúng vậy, sao có thể không nhớ được chứ. Khi đó cô đã tạm nghỉ học ở nhà một năm, lý do là mắc bệnh, nhưng nguyên nhân chân chính là lúc đó cô bị Thi Vinh ép suýt chút nữa tinh thần thất thường, tất cả mọi người đều cho là cô đi theo Thi Vinh sống hạnh phúc, chỉ có bản thân cô biết, một năm đó là giày vò như thế nào. Cũng có lẽ là bởi vì tuổi còn trẻ, cho nên vô cùng bướng bỉnh, mặc kệ Thi Vinh giày vò cô cũng cắn răng không chịu khuất phục, nhưng khi ấy lại cảm giác mình có khí phách, sao cũng không ngờ rằng cô càng phản kháng, Thi Vinh lại càng vui vẻ.

Bởi vì như vậy, anh có thể quang minh chánh đại lấy danh nghĩa trừng phạt để chà đạp cô. Cô càng giãy dụa, anh càng thấy thú vị, giống như là người cưỡi ngựa ưa thích con ngựa mạnh nhất, không phải Mạnh Nịnh là con ngựa không chịu khống chế dưới thân Thi Vinh sao?

Bởi vì không chịu đi gặp bạn bè cùng anh, Thi Vinh liền dùng một cái chăn bọc cô ném vào trong xe, đằng trước tài xế đang lái xe, anh ở đằng sau hạ tấm ngăn cách xuống, lại mở cửa sổ ra, quấn hai chân của cô quanh hông mình, sau đó chân của cô khoác lên trên cửa sổ xe, cùng với gió lạnh, xe đi đường xóc nảy, thân thể cô thì bị trêu chọc đến cực hạn, nhưng anh vẫn chưa thấy đủ, gần như muốn nửa cái mạng của cô, mãi mới chịu buông tha cho cô.

Vậy cũng là chút chuyện cũ năm xưa rồi, Mạnh Nịnh thật không muốn nhắc tới, bây giờ cô đã là vợ Thi Vinh, nói thật ra, từ sau khi Thi Vinh xuất ngũ trở về, anh thực sự tốt hơn rất nhiều, ít nhất là ở mặt ngoài, gần như là khác biệt trời vực so với trước kia. Mạnh Nịnh cũng chẳng cầu gì khác, chỉ hy vọng anh có thể mau chóng chán mình một chút, ai biết cuối cùng anh lại kết hôn với cô chứ? Tất cả mọi người đều nói là cô gả may mắn, nói cô trèo lên cành cao, nhưng ai không biết con chim sẻ này là bị trói lên cành cao, cánh đã bị bẻ gãy, nếu như muốn rời khỏi, kết cục chỉ có ngã chết tươi mà thôi.

“Em nhớ rõ?” Thi Vinh vui vẻ hỏi: “Vậy em nói một chút coi, em còn nhớ rõ cái gì?”