Chương 22

Dường như Đinh phu nhân bị đả kích rất mạnh mẽ, khi con người đang cận kề cái chết, sẽ trở nên cấp thiết muốn bù đắp tiếc nuối lớn nhất cả đời này, mà tiếc nuối lớn nhất của bà ta chính là Mạnh Nịnh. Đứa con gái bà ta mang thai mười tháng sinh ra, mới ôm được vài ngày liền bị bà ta bỏ rơi, từ đó về sau hơn mười năm không gặp, lúc gặp lại, con gái bé bỏng từng bi bô tập nói lại mặt đầy nước mắt quỳ trước mặt mình, hỏi vay mình một vạn tệ.

Khi đó, Đinh phu nhân cũng không biết mình ra làm sao. Rõ ràng đó là con gái bà ta vẫn luôn nhớ đến, mà khi cô thực sự xuất hiện trước mặt bà ta, bà ta lại lùi lại. Bà ta sợ phải mất đi tất cả mình đang có, sợ người chồng yêu dấu của mình và con gái ỷ lại mình biết được sẽ lộ ánh mắt khinh thường thất vọng. Cho nên bà ta tàn nhẫn mà cự tuyệt, cuối cùng còn như bị quỷ thần xui khiến mà sai người thả chó săn đến đuổi cô đi.

Nghĩ lại năm đó, Đinh phu nhân không còn mặt mũi nào để đối diện. Nhưng bây giờ bà ta không còn sống bao lâu nữa, bà ta thực sự muốn bù đắp, bà ta không muốn trước khi chết ôm lòng tiếc nuối to lớn mà rời đi. Cho nên bà ta rưng rưng nước mắt nhìn Mạnh Nịnh, giọng mang theo sự cầu xin: "Lộ Lộ, mẹ biết mình có lỗi với con, nhưng lúc này đây, mẹ sẽ không như thế nữa, con tin tưởng mẹ có được không?"

Mạnh Nịnh nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của bà ta cũng thấy nực cười, lòng của cô đã nguội lạnh từ nhiều năm trước rồi, dù cho có chữa trị tốt đến mấy, vết thương lòng cũng không thể lành lại được. Mạnh Nịnh lạnh nhạt nhìn Đinh phu nhân, giống như là chưa từng quen người đàn bà này: "Tôi sẽ vĩnh viễn không nhận bà làm mẹ tôi nữa. Bà có con gái của bà rồi, căn bản chẳng cần đến tôi."

Đinh phu nhân lắc đầu liên tục: "Sẽ không, sẽ không! Linh Linh với cha con bé đều biết quá khứ của mẹ, bọn họ sẽ không ghét bỏ con đâu, chỉ cần con trở lại bên mẹ... Lộ Lộ, cầu xin con, trở lại với mẹ đi!"

"Bọn họ dựa vào đâu mà đòi ghét bỏ tôi?" Mạnh Nịnh thấy kỳ lạ, cô là kẻ trộm hay là kẻ cướp chứ? Làm sao sẽ bị ghét bỏ? Huống chi, cha con nhà họ Đinh kia có tư cách gì ghét bỏ cô? Nói cho cùng, hôm nay Đinh phu nhân tới gặp cô vẫn mang cảm giác ưu việt cao cao tại thượng tới, bà ta còn tưởng rằng cô là cô bé Mạnh Nịnh đáng thương là năm đó tới xin giúp đỡ đấy! "Đinh phu nhân, bà sẽ không quên. tôi đã kết hôn với Thi Vinh rồi chứ? Hơn nữa anh ấy đối với tôi cũng không tệ, bây giờ bà dám gây chuyện với tôi, không sợ anh ấy phá huỷ mọi thứ của bà à?"

Gương mặt Đinh phu nhân vẫn đầy vẻ không chùn bước: "Chỉ cần con có thể trở lại bên mẹ, dù có phải trả giá tất cả, mẹ cũng cam lòng!"

Mạnh Nịnh nghe, đột nhiên bật cười, nghĩ thầm, người đàn bà này ích kỷ bao nhiêu đây! Vào lúc bà ta đang trong độ tuổi đẹp nhất thì vứt bỏ chồng và con gái, một thân một mình bỏ đi, đến thủ đô gả cho tình yêu đích thực, sau đó đứa con gái bị vứt bỏ đi cầu xin bà ta, bà ta vì bảo vệ người nhà hiện tại nên không chịu nhận nhau, nhưng mà qua vài năm sau, bởi vì mình mắc bệnh nan y, sống không lâu nữa, bà ta không để ý đến chồng và con gái hiện tại sống chết ra sao, muốn tìm đứa con gái đã bị vứt bỏ trở về!

Đinh phu nhân và Đinh Linh đều vì tiếng cười của cô mà lộ ra sắc mặt không được tốt, Mạnh Nịnh cười một lúc mới dừng lại, nhưng ý cười vẫn không dừng lại: "Hôm nay bà tới tìm tôi, là vì nói điều này, để tôi trở lại bên bà sao? Nhưng mà bà phải suy nghĩ thật kỹ, tôi trở về, có nghĩa là bà phải mất đi tất cả bà đang có, không có đồ trang sức đắt giá và hàng hiệu, cũng không có biệt thự siêu xe, thậm chí ngay cả tiền bà nằm viện trị liệu bằng hoá chất cũng chẳng có, cuối cùng bà sẽ phải chết trong khổ sở, như vậy mà cũng không việc gì sao?"

Một giây sau, cô không ngạc nhiên chút nào khi thấy sự do dự hiện lên trong mắt Đinh phu nhân. Thấy thế, ánh mắt Mạnh Nịnh lộ vẻ châm chọc, dù có cho Đinh phu nhân thời gian một trăm năm, bà ta cũng chẳng thay đổi gì cả. Nói cái gì mà không chịu nổi ép duyên, cho nên phải rời bỏ quê hương đi tìm tình yêu đích thực, thật ra tất cả đều là lừa người, nói cho cùng, chẳng qua là bởi vì bà ta hướng tới cuộc sống tốt hơn mà thôi! Mà Mạnh gia không có tiền, mãi cũng không thể đạt tới cuộc sống hôn nhân và gia đình lý tưởng trong lòng bà ta.

Nói không chừng, lúc đó khi bỏ mặc cô, trong lòng Đinh phu nhân còn như trút được gánh nặng chứ.

"Đau lắm đó, Đinh phu nhân." Cô bước từng bước một đến gần Đinh phu nhân, duỗi hai tay của mình ra cho bà ta xem: "Bà nhìn thấy chứ? Mỗi một đầu khớp xương chỗ này đều bị gãy, đau lắm đau lắm đấy, lúc đó không phải bà đang nhìn sao? Sao bà không cứu tôi chứ? Làm sao bà có thể trơ mắt nhìn con gái bà bị chà đạp như thế? Không phải bà nói là yêu tôi nhất, hiểu tôi nhất sao? Vì sao bà không cứu tôi hả?"

Cô từng bước ép sát truy hỏi làm cho Đinh phu nhân xấu hổ vô cùng, sau khi Mạnh Nịnh hỏi xong, mặt không thay đổi mà đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Đinh phu nhân: "Bà không phải mẹ tôi, tôi cũng không phải con gái bà, giữa chúng ta đã sớm không có quan hệ gì rồi. Ban đầu là bà nói chúng ta đoạn tuyệt quan hệ ngay trước mặt Thi Vinh, còn chưa tới mười năm, bà đã đổi ý sao?" Nói xong, dường như Mạnh Nịnh còn ngại không đủ, ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn Đinh Linh đứng cạnh xe lăn, nói: "Cô còn hạnh phúc hơn tôi nhiều lắm, nhưng, ngày hôm nay Đinh phu nhân có thể vì cô mà hi sinh tôi, làm sao biết được ngày mai, bà ta cũng sẽ không vì tôi hi sinh cô đây?" Chỉ cần nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, cô chẳng quan tâm người ta có thể vì thế mà bị thương hay không.

Người ngăn cản bà ta tìm kiếm tình yêu đích thực hay là bù đắp cho con gái đều là nhân vật phản diện, chủ nghĩa lãng mạn trong người đàn bà này thực sự là sâu đến tận xương tủy rồi, không thể chữa nổi.

Mạnh Nịnh cũng sớm không còn ôm ảo tưởng gì với bà ta nữa.

Trong lòng Đinh phu nhân, Lộ Lộ của bà ta vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ thật thiện lương, không biết cự tuyệt người khác năm đó, bà ta chưa từng nghĩ một ngày kia, con gái bà ta toàn thân đầy gai nhọn, trong lời nói tràn đầy sự đề phòng. Những năm gần đây, mỗi khi Đinh phu nhân nằm mơ, đều sẽ mơ thấy Lộ Lộ tuyệt vọng kêu khóc, Lộ Lộ gãy xương ngón tay, Lộ Lộ xin bà ta cho vay tiền... Nhưng bà ta chưa từng trả lời, trước mặt Thi Vinh, thậm chí ngay cả ý tưởng phản kháng bà ta cũng không có.

Đúng lúc này, điện thoại di động Mạnh Nịnh vang lên, là Thi Vinh gọi tới, nói là tài xế một lúc lâu không thấy cô đi ra, liền gọi điện thoại. Mạnh Nịnh nói lập tức tới ngay, cúp điện thoại định đi, Đinh phu nhân lại đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Mạnh Nịnh cũng không quay đầu lại: "Chẳng mấy chốc Thi Vinh sẽ tới, bà chắc chắn không buông tay sao?"

Nhớ tới người đàn ông đáng sợ kia, nhớ tới những lời người đàn ông kia từng nói, Đinh phu nhân không phát hiện ra mình đã buông tay, đến khi bà ta hối hận, đồng thời cũng đã muộn, Mạnh Nịnh đã rời khỏi rồi. Còn lại Đinh phu nhân ngồi trên xe lăn, kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa của Mạnh Nịnh mà rơi nước mắt. Đinh Linh đứng nhìn một bên, cũng không thể làm rõ sự hiểu lầm này là vì cái gì, nhưng cô ta lại cảm thấy, người chị gái lúc trước khiến cô ta cảm thấy rất vô lương tâm, hình như cũng không phải là người có ý chí sắt đá giống như nhìn bề ngoài.

Bởi vì sự xuất hiện của Đinh phu nhân, tâm tình Mạnh Nịnh vẫn luôn không tốt, cô không muốn có quan hệ gì với người đàn bà này nữa, nhưng lại muốn biết đối phương sống ra sao. Rõ ràng đã sớm liền quyết định mãi mãi cũng không muốn gặp lại, lại chẳng biết tại sao có thể dây dưa như vậy. Mạnh Nịnh nghĩ, e rằng đáy lòng mình vẫn oán hận, có lẽ sau lần gặp hôm nay, lòng oán hận mới có thể tiêu tan đi hoàn toàn.

Từ nay về sau, cô và Đinh phu nhân, không còn bất kỳ dây mơ rễ má nào nữa.