Chương 1

CHƯƠNG 1 TIẾT TỬ

Hoàng hôn đầu đông, ngọn gió tây đầu hẻm thổi qua đám dây điện đan xen với những tấm quảng cáo đã ố vàng vang lên những thanh âm vui tai.

Bên trong bãi đất trống không lớn lắm, đám trẻ con nghỉ học đang nô đùa. Cô bé Ôn Giản bốn tuổi đứng ở một góc đất trống nhìn nhóm bạn chơi đùa cách đó không xa bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Một cậu bé chơi trò chim ưng bắt gà chạy vụt ngang qua, Ôn Giản chần chừ một lúc, sau đó chạy về phía đám trẻ, lúng túng cất lời: “Anh ơi, em cũng muốn chơi cùng các anh!”

Cậu bé cầm đầu ngạc nhiên, còn chưa kịp trả lời, một cậu nhóc bên cạnh lớn tiếng đáp: “Không cho!”

Lập tức cả đám nhao nhao phụ họa:

“Tao cũng không thích!”

“Đúng, không thích!”

“Bà nội nói cha của nó là người xấu, sẽ mang bán những đứa trẻ không nghe lời. Chúng ta không được chơi với nó!”

“Chúng ta qua bên kia chơi, đừng để ý đến nó!”



Cả đám ì xèo một hồi rồi nắm tay nhau đi chỗ khác. Ôn Giản tò tò theo sau, đi được vài bước bị một cậu nhóc ở hàng cuối xô mạnh một cái: “Không được đi theo tụi tao!”

Ôn Giản bé tí, không đứng vững, bị đẩy mạnh nên người lảo đảo suýt chút nữa ngã chỏng vó.

Viền mắt đỏ ửng, cô bé lí nhí giải thích:

“Ba em không phải người xấu!”

“Mẹ nói ba là người tốt!”

Lời giải thích ấy chỉ đổi lấy lời phản bác ác ý của đám trẻ kia:

“Kẻ xấu chính là kẻ xấu!”

“Mẹ tao nói cha nó xấu xa lắm, đừng chơi với nó!”…

Nói xong, đám trẻ lại đi, thấy Ôn Giản vẫn muốn đuổi theo, một cậu nhóc quay đầu, trừng mắt: “Mày mà đi theo nữa tao đánh mày đấy!”

Rồi đưa tay kéo tóc cô bé.

Tóc Ôn Giản dài, cậu nhóc kéo nhẹ một cái cũng khiến da đầu tê rần, hai tay nhỏ của Ôn Giản vội giữ lấy đầu, ngoẹo cổ, viền mắt càng đỏ, nhưng vẫn quật cường đáp trả: “Ba em không phải người xấu!”

Lâm Cảnh Dư đang thu dọn hành lý trong nhà chứng kiến cảnh tượng này liền đẩy cửa đi, đám trẻ đang hung hăng kia lập tức giải tán.

Ôn Giản xoa xoa da đầu, quay đầu nhìn Lâm Cảnh Dư, cong môi: “Ba ba!”

Lâm Cảnh Dư không đáp, ông tiến đến ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu hỏi: “Có đau không?”

Ôn Giản lắc đầu: “Dạ không!”

Lâm Cảnh Dư khẽ nở nụ cười, tiếp tục xoa đầu, rồi nhẹ ôm lấy cô bé, không nói chuyện.

Ôn Ti Bình tan ca về nhà, đi từ xa đã trông thấy cảnh này.

“Sao vậy?” Bà lên tiếng hỏi.

Lâm Cảnh Dư đứng lên, nắm tay Ôn Giản, nhìn Ôn Ti Bình: “Anh đã nhờ người mua vé, em và Giản Giản đêm nay lập tức quay về!”

Ôn Giản quay đầu nhìn ông ngơ ngác. Từ ngày cô và mẹ chuyển đến ngày nào ông cũng nói câu này, hai mẹ con cô lại mới ở đây chưa được bao lâu. Cô bé còn nhớ khi cô vừa gặp ba, bọn họ còn rất vui vẻ, qua được mấy ngày đột nhiên lại muốn đuổi mẹ con cô đi, hôm nào cũng cãi nhau.

Đôi mắt lo lắng nhìn Ôn Ti Bình, sắc mặt của bà vẫn lạnh nhạt không hề suy chuyển, câu trả lời quen thuộc như mọi lần: “Trừ phi anh đáp ứng quay về cùng mẹ con em!”

Lâm Cảnh Dư: “Anh còn có việc, em đừng ở đây gây trở ngại cho anh!”

“Cái mà anh cho là công việc chính là cùng một đám du thủ du thực tụ lại một chỗ phải không?”

Sau khi bình tĩnh chất vấn, bà nắm tay Ôn Giản đi vào nhà. Vào đến phòng khách bà bị Lâm Cảnh Dư kéo tay lại, dúi vé xe và tiền ở trên bàn vào tay bà.

Ôn Ti Bình thả lỏng bàn tay, tiền và vé xe bay tứ tung.

Lâm Cảnh Dư quay sang nhìn Ôn Giản: “Giản Giản, con về phòng trước đi!”

Ôn Giản khẽ do dự, thấp thỏm buông lỏng tay.

Đến khi đóng cửa phòng thì bên ngoài cũng vang lên tiếng nói chuyện, mới đầu còn cố gắng đè thấp âm lượng nên Ôn Giản nghe không rõ, cũng không hiểu, chỉ biết sau đó âm thanh càng lúc càng lớn rồi từ từ biến thành cuộc cãi vã. Ba cô lớn tiếng: “Đúng là tôi muốn nổi bật hơn người đó, nên cmn … cô đừng ở đây vướng tay vướng chân!”

Có một vật rơi xuống đất, loảng xoảng khiến Ôn Giản đang nằm ngoài bên cạnh cửa đứng bật dậy, thận trọng mở hé cửa phòng.

Lâm Cảnh Dư đang cầm hành lý nhét vào trong l*иg ngực Ôn Ti Bình, Ôn Ti Bình đẩy ra, cứ người nhét người đẩy, người đẩy người nhét… Loáng một cái, Ôn Giản nghe thấy một tiếng bụp rất lớn kèm theo đó là tiếng hét: “Tôi nói cô cút đi cô không nghe sao?”

Ôn Ti Bình bị hất văng xuống đất.

Ôn Giản bị dọa sợ, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài, cô bé đẩy mạnh Lâm Cảnh Dư, ngân ngấn nước mắt, đôi mắt sợ hãi nhìn ông: “Con không muốn ba đánh mẹ!”

Lâm Cảnh Dư cúi đầu nhìn cô, hai mắt chạm vào nhau, Ôn Giản trông thấy đáy mắt ông đỏ au, lấp lánh nước, mí mắt run lên, yết hầu trượt lên trượt xuống. Thế nhưng ánh mắt ấy chỉ đối diện với cô đúng một giây, rồi dùng sức kéo tay cô đẩy về hướng Ôn Ti Bình, hành lý trong tay cũng bị vất ra ngoài cửa.

“Rầm!”, tiếng nện thật to xuống nền nhà, vang lên lanh lảnh.

Ôn Giản té ngã trên người Ôn Ti Bình khiến bà sững sờ, không tin vào mắt mình. Bà khịt mũi, ôm lấy Ôn Giản, cầm túi xách, đi thẳng một mạch, không nói một lời cũng không hề quay đầu lại.

Ôn Giản nhìn hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của mẹ, cô vụng về lấy tay lau, nhẹ giọng nói với bà: “Mẹ, con thấy ba khóc!”

Bước chân bà Ôn Ti Bình khựng lại, nhìn thẳng vào mắt con gái.

Trong bóng đêm yên tĩnh, hai chiếc xe gắn gầm rú trên đường, rồi dừng lại ở một căn nhà cách đó không xa, mấy người đàn ông bước vào trong, hút thuốc, phà khói, rồi đóng xầm cánh cổng sắt gỉ sét lại.

Ôn Giản trông thấy, Ôn Ti Bình cũng trông thấy. Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt Ôn Giản tò mò không hiểu chuyện, còn ánh mắt của Ôn Ti Bình trở nên nghiêm nghị.

Ôn Giản không hiểu được ý nghĩa ánh mắt nghiêm nghị này của mẹ.

15 phút sau, Ôn Ti Bình đưa cô bé đến một căn phòng lớn đầy xa lạ.

Đây là nhà họ Giang, là nơi Ôn Ti Bình làm công.

Khi cùng Ôn Giản đến nơi này, trong thời gian ngắn không tìm được việc nên trước tiên bà tìm công việc giúp việc nhà bán thời gian. Bà không phải người địa phương, cũng chẳng có bạn bè người thân nào ở đây, đây là nơi duy nhất bà nghĩ đến trong lúc không biết nên đưa Ôn Giản đi đâu.

Có điều… bà không nghĩ tới trong nhà không có ai, ngay cả điện cũng không, một mảnh đen như mực.

Ôn Ti Bình quét mắt nhìn tứ phía, ngồi xuống trước mặt Ôn Giản: “Giản Giản, mẹ có chút việc, nhất định phải quay về tìm ba con, con ngoan ở chỗ này chờ mẹ. Con đừng sợ, cũng đừng chạy ra ngoài có được không?”

Ôn Giản quay đầu nhìn gian phòng tối đen như mực, muốn lắc đầu, nhưng đối diện ánh mắt mong chờ của mẹ cô khẽ gật đầu: “Vậy…. vậy… Mẹ mau mau quay về tìm con!”

Câu nói hiểu chuyện của con gái nhỏ khiến sóng mũi bà cay cay, bà khom người ôm con vào lòng, trước khi đi bà nhét vào tay cô một tờ giấy dặn cô đưa cho chủ nhà, bà liên tục dặn con phải ở yên chỗ này chờ bà.

Ôn Ti Bình đi rồi, gian nhà yên tĩnh trở lại.

Ôn Giản từ trước đến nay chưa từng ở một nơi trống trải thế này, tối tăm thế này nên rất sợ hãi. Cô ôm chặt ba lô, cuộn người trên ghế salon, đảo mắt nhìn liên tục, cảnh giác nhìn bốn phía không dám ngọ nguậy. Mãi cho đến khi có tiếng cửa mở, cô trượt người khỏi salon, vẫn ôm chặt balo, đôi mắt lo âu nhìn cánh cửa từ từ chuyển động. Cửa mở ra, người đứng trước cửa trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn cô, rồi dịch chuyển sang cánh cửa ban công đóng kín.

Cảnh tượng nhập nhoạng, mái tóc dài rối tung của Ôn Giản, cô ôm balo, đứng ở đó, tròn mắt, giọng nói vang lên thăm thẳm, rụt rè gọi: “Dì ơi!”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên đóng xầm lại, tiếng động quá lớn khiến Ôn Giản giật nảy mình, mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Bên ngoài gian phòng một giọng nữ kinh sợ, lắp bắp: “ Phòng… Trong phòng có thứ dơ bẩn, mau… mau đuổi nó ra ngoài!”

Ôn Giản luống cuống, ba từ “Đuổi ra ngoài!” đơn giản nhưng ăn sâu vào trong trí não cô. Mắt thấy cánh cửa tiếp tục chuyển động, tiếng người huyên náo, cô càng hoảng hốt, khi cánh cửa lớn bị đẩy ra ngay lập tức cô luồn người trốn sang căn phòng gần nhất.

Ánh đèn pin khua loạn xạ: “Chỗ nào? Chắc là bị hoa mắt rồi!”

“Thật sự tôi trông thấy một bé gái, tóc rối bù đứng ở đó mà!”

“Nghi thần nghi quỷ, thời đại nào rồi mà còn ma ma quỷ quỷ!”

Tia sáng và tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Ôn Giản đập thình thịch, hốt hoảng nhảy vào tủ quần áo. Vì quá luống cuống nên quần áo bị kẹp vào khe cửa, Ôn Giản thò tay kéo nó vào trong.

Giang Thừa một mình quay trở về phòng, vừa vào trong liền nhìn thấy cửa tủ quần áo mở ra một nửa, dưới ánh trăng một bàn tay nho nhỏ mịn màng cầm áo khoác của mình đang cố gắng hết sức kéo nó vào tủ.

Cậu cau mày tiến lên, cánh tay nhỏ nhắn ấy chợt dừng lại, rồi rụt trở vào.

Giang Thừa chần chừ một lúc, dùng sức kéo mạnh cánh cửa tủ… phát hiện trong tủ áo xuất hiện một bé gái đang tròn mắt nhìn mình đầy sợ hãi.

Động tác của Giang Thừa khựng lại, nhìn cô bé vài giây, cậu khom người, chậm rãi đưa tay về phía cô bé. Cậu ấn nhẹ mấy cái lên khuôn mặt phúng phính của Ôn Giản, rất mềm mại và ấm áp.

Cậu khẽ cau mày: “Sống?”

“…” Ôn Giản ôm balo nhẹ di chuyển, lúng túng: “Em là người!”

Giang Thừa: “…”

Ngoài cửa truyền đến giọng của mẹ cậu: “Giang Thừa, nhà không có điện sao một mình con lại chạy về phòng?”

Giang Thừa vội đóng cửa tủ, quay người lại nhìn bà Khâu Mộng Kỳ đang cầm một cây nến đi vào, cậu đáp: “Con muốn đi ngủ!”

Bà Khâu Mộng Kỳ gật đầu: “Ừm, vậy khi nào con ngủ nhớ thổi tắt nến đi!”

Cửa phòng đóng lại, Giang Thừa một lần nữa mở tủ quần áo, ngồi xổm xuống quan sát cô một lúc lâu, nhíu mày: “Em chính là “thứ bẩn thỉu” kia?”

Ôn Giản cảm giác được từ đó ám chỉ mình, cô gật đầu: “Vâng!”

Giang Thừa: “…”

Cậu lại tiến đến ấn vào má Ôn Giản vài cái, vẫn rất ấm áp.

“Rõ ràng là người sống!”

Quay đầu nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, cậu hỏi: “Sao vào đây được?”

Ôn Giản: “Là em tự vào!”

Giang Thừa: “…”

Dường như có gì đó không ổn, bộ não của một cậu bé bảy tuổi đã có thể có những lập luận phân tích đúng sai, vẫn còn đang cau mày ngẫm nghĩ thì cặp mắt to tròn đối diện với cậu chợt nói: “Anh ơi, đây là nhà anh sao?”

Thấy Giang Thừa gật đầu, cô nhỏ giọng hỏi: “Có thể đừng đuổi em ra ngoài được không?”

“Mẹ nói em ở đây chờ mẹ, nếu em bị đuổi ra ngoài mẹ sẽ không tìm được em.”

Giang Thừa nhìn cô, không trả lời.

Cậu không thích có người lạ trong phòng riêng, không thích giường của mình có người đυ.ng vào, không thích có người lải nhải bên tai; đặc biệt là không thích con gái, mấy đứa tóc dài dài, nhỏ nhỏ trắng trắng đυ.ng một cái là khóc toáng lên, rồi líu ra líu ríu theo đuôi nói không ngừng nghỉ.

Hai mắt và mũi của Ôn Giản đỏ ửng, nhìn là biết sắp khóc, nếu không chờ được mẹ chắc chắn sẽ òa khóc ngay, lại còn nói nhiều… Giang Thừa nhẩm tính cô bé nói hơn 40 từ.

“Anh ơi…” Ôn Giản thấy Giang Thừa không nói tiếng nào, liền khẽ gọi một tiếng, mím mím môi, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, “Cái này tặng anh!”

Giang Thừa vô thức xòe tay ra, một quả mơ hồng hồng rơi xuống lòng bàn tay, cô bé nhỏ trước mắt nhướn người một chút, nhìn quả mơ: “Bà ngoại dạy “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nhận đồ của người khác thì giúp lại người ta một chút.”

Ánh mắt đối diện cậu bắt đầu nài nỉ: “Mẹ em sẽ quay lại ngay thôi, anh cho em ở nhà anh chờ một lát, đừng đuổi em ra ngoài có được không?”

Giang Thừa: “…”

- - -

Tác giả có lời muốn nói:

Trong cuộc họp các vị phụ huynh đang trao đổi với nhau về “Gấu Con” nhà mình, có người hỏi mẹ Giang Thừa: “Giang Thừa có ngoan không, đã từng làm chuyện gì khác người chưa?”

Mẹ Giang Thừa: “Làm gì không có, thằng nhóc ấy mới bảy tuổi đã học được cách “Kim Ốc Tàng Kiều”.”

Sau ngày hôm đó, bà Giang luôn cảm thấy con trai mình có gì đó khác lạ, đến giờ cơm là xới một tô cơm đầy mang về phòng, bảo là muốn đọc thêm sách. Có lần bà không yên lòng nên lén đi theo, vừa mở cửa lập tức bắt gặp cảnh tượng một bé con đang ngồi trước bàn, Giang Thừa nhìn chằm chăm cô bé ăn cơm, miệng nhỏ ăn một muỗng đầy, nước mắt lưng tròng. Bà Giang suýt chút nữa là ngất ngay tại chỗ. Còn bé tí, học gì không học lại đi đem khuê nữ nhà người ta bắt về giấu làm của riêng.

Giang Thừa: …

Anh bị oan!

- - -

Anh cô độc tiến bước trong bóng tối, tìm được em, là chấp niệm duy nhất của anh.

- - -

Một câu chuyện mới, một hành trình mới, chào mừng đến với tiểu thế giới của cặp đôi nhỏ, mối tình đầu ấm áp thầm mến, cũng có phần hơi hồi hộp.