Chương 1: Anh ta chỉ là một con chó của nhà cô

“Anh chính là một con chó của nhà chúng tôi, anh dựa vào cái gì mà muốn cưới tôi?” Giọng nói mềm mại của cô gái kèm theo cảm xúc ủy khuất nói với người đàn ông trước mặt.

Lúc này khung cảnh có chút hỗn loạn.

Cô gái bị mọi người vây quanh có vẻ mặt phẫn nộ, khuôn mặt tái nhợt, bàn tay mảnh khảnh chỉ vào người đàn ông trước mặt lớn lên từ nhỏ với cô.

Nhưng, người đàn ông cao lớn trước mặt vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Anh không trả lời cô, trong mắt hiện lên một chút mất mát, thoáng chốc lại biến mất.

Đáp lại lời nói của cô gái lại là người mẹ đang ở bên cạnh, “Sơ Sơ, con nói chuyện tử tế chút. Cậu ấy chính là…” Lời nói ngập ngừng, “Hôn lễ của hai đứa đã được định sẵn rồi, chuyện này cho dù con không thích cũng đã sắp xếp xong rồi.”

Lời này trực tiếp khiến cô gái rơi nước mắt, hốc mắt cô rưng rưng, nước mắt đảo quanh, cô thu hồi bàn tay, hướng ánh mắt về phía ba đang ngồi trên sô pha, cô mở miệng: “Ba, Sơ Sơ đã có người mình thích, rõ ràng trước đó hai người đều đã đồng ý để con gả cho…”

Cô mới nói đến đây, người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha trực tiếp đứng dậy một bộ muốn đánh cô, “Con có thể được Cố đại thiếu nhìn trúng chính là phúc phận của con, con nên cảm thấy đủ. Con đừng đề cập tới người khác với ba nữa.”



Chuyện này phát sinh vào ba ngày trước.

Lúc này, Lệ Sơ Sơ đang ngồi trên chiếc ghế bọc da thật màu trắng trong nhà, vẫn là vẻ mặt không thể tin được.

Ai có thể ngờ rằng, một tuỳ tùng từ nhỏ đi theo sau cô vào ba ngày trước lại lắc mình trở thành con trai của nhà giàu nhất nước Z, còn thành công kế thừa gia sản của nhà giàu nhất, sau đó lại nói muốn cưới cô, hôn lễ còn định vào nửa tháng sau.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đến bây giờ Lệ Sơ Sơ ngoại trừ không thể tin được, còn lại chính là đi tìm người trong lòng Bạch Dĩ Kiêu.

Giờ phút này cô không ngừng nhìn điện thoại, mong thời gian trôi qua nhanh hơn.

Dù sao, hơn một giờ nữa, cô sẽ có thể mãi mãi ở bên Bạch Dĩ Kiêu rồi, nói cách khác chính là bỏ trốn.

Trong đầu Lệ Sơ Sơ hiện lên hai chữ bỏ trốn, sắc mặt đột nhiên trở lên phấn khởi, hiện tại ba mẹ đã không còn thương cô nữa rồi, ngay cả tuỳ tùng duy nhất cũng bắt đầu tạo phản, nếu cô không chạy trốn, thì cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được tương lai đang chờ cô là cái gì.

Mấy ngày nay, cô trơ mắt nhìn, ba mẹ mình lại bày ra đủ loại tôn kính, các loại a dua đối với tuỳ tùng kia. Sự chênh lệch quá lớn này, cô hoàn toàn không tiếp thu được.

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, cô không ít lần khi dễ Cố Vũ Duyên, mặc dù hiện tại anh đã là người giàu nhất, nhưng trong lòng cô anh vẫn là con chó nhỏ do cô nuôi từ nhỏ tới lớn.

Nhìn kim giây từng chút từng chút di chuyển, quả nhiên, đúng 8 giờ, một tin nhắn được gửi đến. [Bạch Dĩ Kiêu: Tới khách sạn Hải Dương phòng 3904, anh đã thuê rồi, Sơ Sơ mau tới đây, anh ở chỗ này chờ em.]

Nhận được tin nhắn, Lệ Sơ Sơ giống như ăn được một viên mật đường, mọi sự ủy khuất phẫn nộ nghẹn ở trong lòng đều trôi đi, cô nhanh chóng trả lời một chữ, [Được.] rồi quyết đoán cầm chiếc vali nhỏ đã chuẩn bị từ trước được bỏ vào chỗ kín rồi rời khỏi nhà.

Từ khu biệt thự tới khách sạn Hải Dương, quãng đường tới đây, tâm tình Lệ Sơ Sơ đặc biệt kích động, đến cửa khách sạn cô còn không quên cúi đầu nhìn xem quần áo có lộn xộn hay không.

Sau khi xác nhận nhiều lần, cô mang theo chiếc vali nhỏ đi vào khách sạn, bước vào thang máy lên tầng 39, tầng cao nhất của khách sạn.

Sau khi ra khỏi thanh máy, đập vào mắt cô chính là tấm thảm lông Ba Tư màu trắng trên sàn nhà, vách tường được trạm hình lá vàng với lối trang trí xa hoa.

Lúc này, Lệ Sơ Sơ có chút buồn bực, nơi này hẳn là VVIP mới có thể vào, sao Bạch Dĩ Kiêu có thể đặt được phòng ở tầng này…