Chương 15

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh đã rời đi để lại Ngô Kim Hồ với ánh mắt đầy hoang mang, khởi động chiếc xe điện nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, đầu tóc Bùi Nguyên Minh bù xù, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ lái chiếc xe điện khu kinh doanh sầm uất nhất thành phố Hải Dương.

Công ty đầu tư Bùi thị tọa lạc ngay trên khu đất vàng.

Tối hôm qua Bùi Nguyên Giáp đã gọi điện cho anh, nói rằng thủ tục bàn giao của công ty đã chuẩn bị xong, hôm nay sau khi anh chỉ cần ký một chữ thì công ty này sẽ là của anh.

Dù sao lấy ba trăm năm mươi tỷ đổi ấy công ty này, cũng khiến Bùi Nguyên Minh rất để tâm đến, không sai mới sáng sớm anh còn chưa kịp ăn sáng đã chạy đến đây.

Đứng dưới lầu của công ty, Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, không hồ là khu vực sầm uất nhất của thành phố Hải Dương, ở đây ai cũng lái mấy con xe rất sang trọng, chỉ có anh là đi chiếc xe điện cà tàng, nếu như có thể tùy tiện dừng xe không chừng sẽ bị người ta đánh đuổi đi mất.

Tìm một vòng quanh công ty, Bùi Nguyên Minh khó khăn lắm mới tìm thấy chỗ đậu xe. Kết quả sau khi anh vừa mới dừng xe, lại một được một tràng âm thanh rất chói tai…

Ngay sau đó một tiếng “Binh”, chiếc xe Porsche tông thẳng vào chiếc xe điện của Bùi Nguyên Minh.

“Chết tiệt!”

Bùi Nguyên Minh cạn lời, chiếc xe điện của mình cũng thường xảy ra tai nạn, mấy ngày trước còn bị người ta ăn trộm mất bình điện, hôm nay lại bị Porsche đυ.ng trúng.

Nhưng xe xịn thì xe xịn chứ vẫn để lại thành xe mấy vết xước, còn xe điện của mình thì hư mất đuôi xe, đoán chừng là không thể chạy được nữa.

Chiếc xe điện này đã đi cùng với tôi ba năm trời rồi đó!

Bùi Nguyên Minh thật sự khóc không ra nước mắt, anh rất có cảm tình với chiếc xe điện này, yêu thương nó biết bao nhiêu?

Lúc này xung quanh có không ít người đứng vây xem, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ rất ồn ào.

Phải biết rằng nước sơn của chiếc Porsche này rất mắc, còn chiếc xe điện này, sợ là mình bán đi cũng không đủ để đền nữa?

“Anh lái xe kiểu gì vậy hả?” Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, sang trọng mở cửa xe bước xuống, lập tức đã thu hút vô số ánh mắt.

“Wow!”

Xung quanh rất nhiều người sáng rỡ mắt lên, cô gái này mang đồng phục đi làm rất tinh tế, chân đi giày cao gót, hàng lông mày đẹp như tranh vẽ rất thanh lịch.

Một người đẹp như thế này, cho dù là đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

“Tống Kiều Linh?” Bùi Nguyên Minh cười rộ lên, thật đúng là trùng hợp, không ngờ ngày đầu tiên đi làm lại gặp được bạn học cũ.

Mặc dù cô đυ.ng trúng anh, nhưng chiếc xe điện của anh cũng đã hư sẵn rồi, vả lại đây cũng là bạn học cũ thôi thì bỏ qua đi.

Bùi Nguyên Minh cũng không tính truy cứu thêm, chuẩn bị đến chào hỏi.

Nhưng kết quả lúc đó Tống Kiều Linh lại không nhìn ra anh.

“Anh là? Bùi Nguyên Minh? Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng Tổng Kiều Linh âm thầm trở nên căng thẳng, tối hôm qua Bùi Nguyên Minh ở khách sạn Royal moi tiền của bạn học, hôm nay lại chạy đến đây tìm mình? Chẳng lẽ lại đến đây ăn vạ?

Nghĩ đến đây, Tống Kiều Linh hận đến nghiến răng, chiếc Porsche này mình mua trả góp hết hai tỷ rưỡi, cực kỳ yêu thương nó, nhưng hôm nay lại bị tên này đến ăn vạ, quệt cho mấy vết xước, sửa chữa bảo hành không biết phải hết biết bao nhiêu tiền.

“Bùi Nguyên Minh, anh làm sao không học giỏi được, học giỏi nhất là ăn vạ người khác!” Tống Kiều Linh không hề báo trước mà hung hăng hét lên.

“Việc này, không phải là cô tông phải tôi sao?” Bùi Nguyên Minh không nói nên lời: “Tôi còn nghĩ chúng ta đều là bạn học của nhau nên thôi cho qua đi, nhưng tại sao cô lại nói ngược lại tôi là đồ ăn vạ chứ?”

“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, có một người đàn ông trung niên khỏe mạnh chạy nhanh đến, ông ta là đội trưởng đội bảo vệ của công ty, mang theo một nhóm bảo vệ khác nữa hùng hổ đi đến.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, đội trưởng đội bảo vệ lại nhận ra ngay Tổng Kiều Linh, nhanh như chớp nói: “Giám đốc Kiều Linh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Kiều Linh vừa mới thăng chức lên làm tổng giám đốc, tên đội trường chỉ mong có được cơ hội để nịnh bợ cô, bây giờ chỉ thiếu là quỳ dưới chân cô nữa thôi.

“Ông nói xem?” Tống Kiều Linh lạnh lùng nói.

Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Giám đốc Kiều Linh yên tâm, tên ăn vạ này không chạy thoát khỏi chúng tôi đâu, để tôi giải quyết.”

Dứt lời, ông ta đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, lấy chân đạp vào xe của anh, hung hăng nói: “Cậu đang làm trò gì vậy? Cậu không biết ở đây là chỗ đậu xe chuyên dụng của Công ty Đầu tư Bùi thị sao? Ở đây không cho phép xe điện đậu đỗ!”

“Ai da, đúng là có uy phong, quy định ở đây là ai đặt ra vậy?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói, vốn dĩ anh cũng không tức giận gì, nhưng nhìn thấy ông ta đạp vào xe của anh, tức không thể đấm cho ông ta một cái.

“Ai đặt ra? Đương nhiên là ông đây rồi!” Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói: “Đừng nói nhiều nữa, đền tiền đi, xin lỗi giám đốc Kiều Linh, bằng không hôm nay theo tôi lên đồn cảnh sát.”

Nghe đội trường kia nói như vậy, Tống Kiều Linh khẽ nhíu mày, nói: “Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không dễ dàng gì, bảo cậu ta đền tiền cho tôi là được rồi, đừng đưa lên đồn.”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Tống Kiều Linh, không ngờ rằng cô chẳng có

chút lương tâm nào cả. Nhưng anh lại chỉ chỉ chiếc xe điện đang nằm dưới đất, nói: “Cô mở ta hai mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, tôi dừng ở vị trí này trước, sau đó cô tông vào tôi, tôi không bắt cô đền tiền là còn nể mặt nhau lắm rồi. Mấy người còn bắt tôi đền tiền, bị điên hà?”

“Cậu!” Tên đội trường đội bảo vệ chỉ thẳng mặt Bùi Nguyên Minh, thằng nhóc này ra đường không mang theo não sao? Đã nói là không báo cảnh sát rồi, mà cậu ta còn giả bộ đứng đó làm gì? Ai lại đi lái một chiếc Porsche tông vào một chiếc xe điện chứ?