Chương 34: Đến nhà xin lỗi

"Khôn Gia khu Đông Thành?" Đôi mắt Trương Hồng Hiên híp lại nói: "Mày nghĩ mình có mấy cân mấy lạng mà lại dám đi tìm loại người như Tạ Khôn để bàn chuyện làm ăn? Loại não úng nước như mày có thể chơi lại Tạ Khôn khu Đông Thành hay sao? Không chừng người ta bán mày đi, mày còn giúp người ta đếm tiền!"

"Bố! Cũng không phải là chuyện gì to tát, hôm nay bố không xem tin tức sao? Món trang sức đá quý đó đã được Trương Kỳ Mạt tìm thấy, cũng đã bán đấu giá thành công rồi. Chẳng lẽ cô ta còn làm ầm chuyện này lên nữa sao?" Trương Điền Hải không phục nói: "Hơn nữa, cái đám nghèo kiết hủ lậu như gia đình bọn họ, muốn đối đầu với gia đình chúng ta, không phải là tự tìm đường chết à?"

Chát!

Trương Hồng Hiên lại tát thêm một cái, vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm.

"Ngu xuẩn! Lời nói ngu xuẩn kiểu này mà mày cũng nói ra được! Bố thấy nếu như tương lai bố không còn ở trong cái nhà này nữa, thì sớm muộn gì toàn bộ sản nghiệp trong nhà cũng bị cái thằng vô tích sự như mày phá sạch hết!" Trương Hồng Hiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Mày thì biết cái gì? Mày sai khiến người ta đi trộm trang sức đá quý trị giá hơn chục triệu, bản thân còn làm nội ứng ở bên trong công ty. Mày có biết bản chất của việc này là gì hay không?" Trương Hồng Hiên tức giận mắng nói: "Cho dù đồ vật đã được tìm về, nhưng mà không phải chứng cứ ghi âm vẫn còn ở đây sao?"

"Mày có biết bây giờ tập đoàn trang sức Trương thị là do ai làm chủ không? Không phải là ông già mày nữa! Cũng không phải là bác cả của mày!" Sắc mặt Trương Hồng Hiên xanh mét nói: "Là Ngô Dương của Ninh thị tỉnh Đông Hải!"

"Bây giờ nhà chúng ta đang trong lúc gian nan, sản nghiệp khắp nơi đều bị kiểm kê sổ sách lại, tất cả là do ai? Chắc mày cũng biết?"

"Sai người ngoài vào tập đoàn trộm trang sức đá quý là sản phẩm nổi trội của công ty lần này, đây là tội đào bới nền móng của tập đoàn! Đoạn ghi âm này nếu như rơi vào tay Ngô Dương, con có biết hậu quả là gì không?"

"Ngô Dương sẽ cho rằng bố đang gây chuyện, muốn chống đối anh ta! Nếu anh ta nắm được cái thóp này, thì nhà chúng ta sẽ bị Ninh thị Đông Hải đạp thêm một cú nữa, lần này nhất định sẽ tiêu đời!"

Trên trán Trương Hồng Hiên nổi gân xanh, tức giận ngồi trên sofa, hơi thở dồn dập.

"Thôi bỏ đi, Hồng Hiên, đừng mắng con nữa, cũng không phải là chuyện lớn lắm. Chẳng qua chỉ là một con nhóc Trương Kỳ Mạt mà thôi, năm đó bố của nó không phải cũng bị chúng ta đá ra khỏi hội đồng quản trị đó sao, nó thì có gì phải sợ?" Vợ của Trương Hồng Hiên, Chu Phụng Cần khuyên, sắc mặt không mấy để tâm.

Sắc mặt Trương Hồng Hiên xanh mét, tức giận nói: "Đúng là cách nhìn của đàn bà! Bà tưởng gia đình chú năm vẫn còn giống như lúc trước sao? Dễ dàng để cho gia đình chúng ta gây khó dễ? Bà vẫn chưa xem tin tức hôm nay à? Cả giới đá quý của thành phố Thanh Vân đều đang đưa tin tác phẩm Trương Kỳ Mạt thiết kế đã bán được với giá một trăm triệu!"

"Bây giờ, con gái của chú năm đang là cục cưng của tập đoàn, hội đồng quản trị cũng xem nó như là cây hái tiền của tập đoàn rồi!" Trương Hồng Hiên chậm rãi nói: "Hơn nữa nhà chúng ta đã đắc tội với Ninh thị, vẫn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể làm bậy được."

"Điều quan trọng nhất là nhược điểm lớn như vậy đã rơi vào tay của gia đình chú năm, cho nên lần này chúng ta nhất định phải cúi đầu."

"Chuyện này!" Trương Điền Hải nghe Trương Hồng Hiên nói liên tiếp, đầu óc cũng dần dần hiểu rõ mấu chốt của sự việc.

"Bố? Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trương Kỳ Mạt cũng đã trắng trợn gửi đoạn chứng cứ ghi âm này đến nhà chúng ta rồi." Trương Điền Hải hỏi: "Cô ta không giao cho hội đồng quản trị, ngược lại giao cho chúng ta, vậy là muốn uy hϊếp chúng ta rồi!"

"Cuối cùng thì mày cũng nói ra được một câu thông minh! Nó đúng là đang uy hϊếp nhà chúng ta!" Trương Hồng Hiên trầm giọng nói: "Tuy rằng dạo gần đây nhà chúng ta đã bị đâm một nhát rất sâu, nhưng mà cũng không dễ nuốt đến nổi để cho nhà của Trương Kỳ Mạt chọi lại được.”

"Nên nhà chú năm cũng không định đào lên xé to sự việc ra đâu." Trương Hồng Hiên bình tĩnh nói: "Nhà bọn họ chỉ muốn lấy lại thể diện. Người gửi đoạn ghi âm tới cũng đã nói, muốn đích thân bố dẫn mày đến nhà chú năm xin lỗi."

"Cái gì! Đến nhà bọn họ xin lỗi!" Trương Điền Hải sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận đùng đùng: "Dựa vào cái gì chứ? Kêu bố và con đến nhà bọn họ xin lỗi, bọn họ đùa à? Nhà bọn họ có nhận nổi hay không đây?"

"Bây giờ không giống như ngày xưa…" Trương Hồng Hiên thở dài một hơi, "Nhược điểm đã ở trong tay chú năm, nếu không đến nhà xin lỗi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mày vào tù ngồi? Trơ mắt nhìn nhà chúng ta triệt để bị người ta đá văng ra khỏi tập đoàn Trương thị?"

"Đi thôi, mang theo một triệu tiền mặt, thêm mấy món quà quý giá." Trương Hồng Hiên bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đến nhà chú năm xin lỗi."

"Không! Bố, con không đi! Con không muốn xin lỗi bọn người Trương Kỳ Mạt!" Trương Điền Hải gào thét, cực kỳ không đồng ý.

"Hồng Hiên, không lẽ ông bị Ngô Dương hù đến nỗi lá gan cũng bị teo lại rồi đó chứ?" Chu Phụng Cần bất mãn nói: "Tôi thì không tin, gia đình của Trương Kỳ Mạt cầm đoạn ghi âm này trong tay thì có thể đạp chết nhà chúng ta! Dù sao tôi cũng sẽ không đi!"

"Ông cũng đừng hòng đưa con đi. Nếu như đến nhà họ xin lỗi rồi, sau này nhà chúng ta sao sống ngẩng đầu được trong giới thượng lưu cơ chứ?" Chu Phụng Cần chất vấn nói: "Tôi đã gả cho ông từ nhà họ Chu, nhưng cũng không đồng nghĩa là phải chịu loại ấm ức này cùng ông."

Vợ của Trương Hồng Hiên, Chu Phụng Cần, xuất thân từ một gia đình có danh tiếng nhất thành phố Thanh Vân, là con gái của lão gia nhà họ Chu, một trong bố gia tộc đứng đầu thành phố Thanh Vân.

Bố gia tộc đứng đầu thành phố Thanh Vân là nhà họ Chu, Tôn và Vương. Bố gia tộc lớn này ở thành phố Thanh vân có gốc rễ thâm sâu, thực lực vô cùng mạnh, xa đến mức nhà họ Trương không thể sánh được.

Trương Hồng Hiên nghiêm mặt nói: "Phụng Cần, bà cũng không ngẫm lại, chuyện này có thật sự đơn giản như vậy hay không? Chỉ dựa vào năng lực một mình nhà Trương Kỳ Mạt đã có thể làm ra chuyện này? Tôi luôn nghi ngờ việc Điền Hải tìm Tạ Khôn, ngay từ đầu vốn đã bị người ta vạch đường, gài bẫy, bị người ta nắm lấy cái thóp chí mạng."

"Nếu không phải bẫy thì Tạ Khôn khu Đông Thành là hạng người gì chứ? Thứ đã ăn vào miệng rồi còn có nhả ra sao?" Trương Hồng Hiên bình tĩnh phỏng đoán: "Các người động não đi! Người có năng lực lớn đến vậy, còn tình nguyện giúp Trương Kỳ Mạt thì là ai?"

"Ý ông là? Có thể là Ngô Dương?" Chu Phụng Cần nhíu mày: "Cũng có lý, chuyện mà Điền Hải làm dù sao cũng liên quan đến tài sản của tập đoàn, Ngô Dương không thể không lo chuyện này…"

"Dù sao thì mặc kệ là Điền Hải bị người ta gài bẫy, hay là do Tạ Khôn khu Đông Thành nhận thua, cũng kệ luôn là ai ở sau lưng giúp nhà chú năm. Trong chuyện này, kẻ đứng đằng sau nhắm vào gia đình chúng ta chắc chắn có năng lực rất lớn! Tóm lại, tình hình bây giờ chỉ có thể để mặc người ta cấu xé mà thôi. Đến nhà họ xin lỗi là được rồi, nhịn cục tức này xuống!" Trương Hồng Hiên nói chắc như đinh đóng cột.

Nói xong, Trương Hồng Hiên dẫn theo Trương Điền Hải ra cửa, lên xe lập tức gọi điện thoại cho Trương Tú Phong.

......

Khu chung cư Giang Trì, nhà của Trương Kỳ Mạt.

Lâm Ẩn đang ngồi thiền ở trong phòng.

Trương Kỳ Mạt và Lư Nhã Huệ thì đang ở phòng khách xem TV.

Khó có khi Lư Nhã Huệ vui vẻ như vậy, cũng là do biết được lần này con gái đã tạo được tiếng tăm lớn ở trong giới đá quý, ngồi vững chiếc ghế giám đốc thiết kế của tập đoàn.

Lúc này, Trương Tú Phong mua đồ ăn về đến nhà, đẩy cửa ra lập tức vội hỏi: "Kỳ Mạt, đã xảy ra chuyện gì? Anh bố nói muốn dẫn con mình đến nhà chúng ta gửi quà xin lỗi, bảo là Trương Điền Hải đắc tội với con, xin con đừng để bụng nó."

"Cái gì? Anh bố đến nhà chúng ta xin lỗi, chuyện này cứ như rồng đến nhà tôm vậy?" Lư Nhã Huệ đầu óc mù mờ, không dám tin.

Trương Kỳ Mạt ngạc nhiên, cô không ngờ Lâm Ẩn đã nói đúng!