Chương 15: Tụ tập

Đến trưa, Trương Kỳ Mạt vẫn còn ở phòng giám đốc, nghiêm túc xử lý hồ sơ của dự án Vua thế giới.

Lâm Ẩn nhận được một tin tức, thông báo một tiếng với Kì Mạt rồi đi xuống thang máy.

Xuống đến cửa tòa nhà Bảo Đỉnh, một chiếc Benley màu đen đã đợi anh ở đối diện bên kia đường

...

Nửa giờ đồng hồ sau.

Khách sạn lớn Thanh Vân, tầng 26.

Lâm Ẩn đi vào một văn phòng lớn dưới sự dẫn đường của lão quản gia.

Một mình Tề Hà Đồ ngồi trên ghế dựa, mặt không cảm xúc, đôi lúc trên mặt xuất hiện oai phong của người bề trên.

Lâm Ẩn kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, thản nhiên nói: "Không phải rất có lòng tin tôi sẽ đến cầu xin ông sao? Sao lại chủ động tìm đến tôi thế? Không chờ được nữa à?"

Tề Hà Đồ sắc mặt bình tĩnh nói: "Xem ra, làm thế nào con cũng không chịu quay trở về nhà họ Tề rồi."

"Năm tám tuổi tôi đã từng nói rồi, từ giờ trở đi nhà họ Tề với tôi không còn liên quan nữa." Lâm Ẩn hờ hững nói.

"Con không muốn trở về nhà họ Tề, bố sẽ không ép con, giống như năm tám tuổi con muốn đi, bố cũng không cố giữ con lại." Tề Hà Đồ thản nhiên nói: "Ly hôn với mẹ con, là một trong số ít chuyện bố đã làm sai trong đời. Nhưng, bố sẽ không bao giờ chính miệng nhận sai."

`"Ha." Lâm Ẩn cười lạnh: "Vậy hôm nay ông tìm tôi đến, là muốn nói gì?"

"Hôm nay bố muốn con đến, là muốn nói với con, bố phải trở về thủ đô rồi." Tề Hà Đồ nói.

"Bố đã mua một căn biệt thự ở sơn trang Tuyết Long, khu biệt thự cao cấp thành phố Thanh Vân, gara ngầm có 10 chiếc xe thể thao. Còn nữa, trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ này có một trăm triệu đô." Tề Hà Đồ thản nhiên nói: "Con cầm lấy hết đi, cho dù con không nhận người bố này, con trai của Tề Hà Đồ ta cũng không thể bị người khác ức hϊếp sỉ nhục, sống một cuộc đời hèn nhát!"

"Tôi không cần." Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

"Con coi như bố tội nghiệp con cũng được, coi như bố tự áy náy trong lòng cũng được. Những thứ mà Tề Hà Đồ ta đã lấy ra chưa từng thu lại bao giờ." Tề Hà Đồ cực kỳ uy nghiêm nói.

"Bố cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con, cả tòa khách sạn lớn Thanh Vân này bố cũng đã mua lại rồi, những thứ cho con cũng để trong két sắt của phòng hội nghị này, mật mã là sinh nhật của con, "Tề Hà Đồ chậm rãi nói: "Lúc nào con muốn dùng đến những thứ này, con cứ tự đến lấy. Nếu con thấy tức giận, có thể phá hỏng hoặc vứt hết đi tùy con."

Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh.

Tác phong của Tề Hà Đồ vẫn giống trong ấn tượng, bá đạo tự phụ, tự cho rằng có thể nắm trong tay mọi thứ của người khác.

"Chỉ là, trong lòng con cũng đừng xem thường Tề Hà Đồ ta." Trên gương mặt của Tề Hà Đồ toát ra sự tự tin mãnh liệt: "Con cho rằng, bố cứ phải dựa vào con trai mới có thể đứng vững chân ở nhà họ Tề tại thủ đô sao?"

"Hừ."

Tề Hà Đồ hừ lạnh một tiếng, chuyển chủ đề nói tiếp: "Bố nói cho con biết, lần này con không trở về nhà họ Tề cùng bố, vậy thì chờ 3 tháng sau bố sẽ gửi tin tức cho con, đến lúc đó, con hãy trở về thăm ông nội con. Đừng có tự tiện về thủ đô.”

"Nếu ba tháng sau bố không gửi tin cho con... Con nhớ cho rõ vào, cả đời này con không được tiết lộ thân thế của con với bất kỳ ai, cũng đừng đặt chân đến thủ đô một bước, quên hết những chuyện trước đây đi, hiểu chưa?"

Lâm Ẩn nói: "Chỉ có thế thôi?"

Tề Hà Đồ nói: "Con phải nhớ kỹ."

Lâm Ẩn đứng dậy rời đi, đi được 1 nửa, đầu lông mày khẽ cau lại, anh mơ hồ cảm giác được những lời nói của Tề Hà Đồ hôm nay, biểu hiện có chút không ổn.

Dường như, chuyện của nhà họ Tề ở thủ đô còn phức tạp hơn mình vẫn nghĩ...

Lâm Ẩn sắc mặt do dự, quay đầu nhìn lại.

Vừa hay đón nhận ánh mắt của Tề Hà Đồ.

"Con còn có việc gì?" Vẻ mặt Tề Hà Đồ như cũ hỏi.

Ánh mắt Lâm Ẩn khẽ di chuyển, không nói gì, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn lớn Thanh Vân.

Trong phòng hội nghị trống vắng không tiếng động, Tề Hà Đồ nhìn Lâm Ẩn đi ra khỏi cửa, trầm mặc rất lâu, thở ra một hơi rất dài.

"Ông chủ, ông..." Lão quản gia ở 1 bên muốn nói lại thôi.

"Tôi vốn tưởng rằng, mấy chi khác của nhà họ Tề chúng ta muốn đi đường chính đạo, dùng quy tắc gia tộc đoạt lấy quyền thế của chi chúng ta ở hội trưởng lão, ngồi lên vị trí gia chủ một cách hợp tình hợp lý, cho nên tôi mới muốn tìm Ẩn Nhi trở về, chặn miệng lưỡi của bọn họ." Tề Hà Đồ chậm rãi nói: "Không ngờ rằng, bọn họ đã không nói lí lẽ thì thôi, còn mượn thế ;ực bên ngoài, cũng không quan tâm tình cảm họ hàng, chuẩn bị liều một phen đầu rơi máu chảy...Mang người bình thương như Ẩn Nhi trở về, cũng chỉ là đưa dê vào miệng hổ..."

"Ông chủ, ông cũng đừng quá mức bi quan đối với tình hình ở thủ đô, không hẳn chúng ta không có phần thắng. Tuy hai ngày trước thế lực của ông ba đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng thế lực ở bên ngoài mà ông có thể điều động còn có ba, bốn gia tộc ẩn thế nữa, thế lực ngầm vẫn cũng còn nguyên, vẫn còn sức đánh một trận." Lão quản gia nói.

"Ha, giờ chú ba chết rồi, bọn họ định một miếng nuốt trọn nhà họ Tề, trừ phi bước qua xác tôi... Lão Lý, ông ở lại tỉnh Đông Hải đi, chờ tin tức của tôi."

...

Rời khỏi khách sạn lớn Thanh Vân, Lâm Ẩn trực tiếp trở về tòa nhà Bảo Đỉnh, cũng không nghĩ đến chuyện nhà họ Tề nữa.

Đến gần tối.

Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn tan ca xuống thang máy, đi ra phía trước tòa nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính đã lái xe dừng lại chờ ở bên đường.

"Phải rồi, Lâm Ẩn." Trương Kỳ Mạt sắc mặt do dự, muốn nói gì đó lại thôi.

"Sao thế?" Lâm Ẩn hỏi.

"Tối nay em có buổi họp lớp. Anh có thể đi cùng em được không?" Trương Kỳ Mạt hỏi.

"Buổi họp lớp?"

Đầu lông mày Lâm Ẩn khẽ cau lại, hai năm ở rể nhà họ Trương, bản thân anh chưa từng tiếp xúc với đám bạn bè của Kỳ Mạt.

"Trong đám bạn bè của em có mấy con ruồi nhặng, phiền chết người đi được." Trương Kỳ Mạt nhìn ra được sự nghi ngờ của Lâm Ẩn, giải thích ngay.

"Vậy thì đi thôi." Lâm Ẩn gật đầu.

Hai người cùng lên xe, Ngũ Chính khởi động xe, đi thẳng đến con tường phồn hoa khu vực nội thành.

Mười phút sau.

Xe đi đến con phố ẩm thực có tiếng của thành phố Thanh Vân, cả con phố là nhà hàng lớn, cửa hàng lẩu, các cửa hiệu ăn vặt đặc sắc, cùng với đủ loại chốn ăn chơi, người đến người đi đông nườm nượp, cả khu phố đèn đuốc rực rỡ.

Tử Kim Vương Triều KTV, phòng đặt biệt đặt trước số 888 là nơi bọn họ tụ tập.

Trương Kỳ Mạt vừa tiến vào, lập tức nhận thấy từng ánh mắt nhìn sang.

“Kỳ Mạt lâu lắm rồi không gặp cậu! Nghe nói dạo này cậu lên chứ giám đốc thiết kế của tập đoàn Trương thị rồi, chúc mừng, chúc mừng!"

"Phải đó, lúc còn học đại học Kỳ Mạt của chúng ta đã từng đoạt giải thiết kế trang sức, đúng là chuyên gia về phương diện này!"

Mấy nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp đứng dậy tiếp đón, đều cười nói.

"Đúng rồi, Kỳ Mạt, người bên cạnh cậu là?" Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu tím đậm thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn không mấy thiện cảm.

"Anh ấy là..." Trương Kỳ Mạt vừa định nói.

"Anh ấy là trợ lý giám đốc của Kỳ Mạt, nữ sinh ăn mặc thời thượng trên mặt nở nụ cười, giành trước trả lời giúp Kỳ Mạt.

Lâm Ẩn thản nhiên cười cười, không nói lời nào.

Anh biết nữ sinh tết tóc đuôi ngựa, là bạn thân của Kỳ Mạt, Lý Tuyết Nhi.

"Ồ? Trợ lý Lâm, chào anh." Người đàn ông mặc âu phục cười nói, đưa ra một tấm danh thϊếp, "Tôi là Lã Huy, tổng giám đốc của công ty xây dựng Húc Dương."

Lâm Ẩn gật đầu cười khẽ: "Chào anh."

"Kỳ Mạt, thật là giỏi quá nha, công ty còn sắp xếp cho cậu 1 trợ lý!" Một nữ sinh mặc váy liền màu đen quyến rũ, có chút hâm mộ nói.

"Trợ lý tính gì? Cậu không biết à, Kỳ Mạt nhà chúng ta còn mua 1 chiếc BMWs thế hệ 5 đó, công ty còn sắp xếp cho một lái xe riêng cơ." Lý Tuyết Nhi tự hào, nói như đang khoe khoang chính mình vậy.

"Lợi hại! Thật đúng là tuổi trẻ tài cao!"

"Kỳ Mạt, đã trở thành người phụ nữ thành đạt rồi."

Nữ sinh ở đây không ai không tỏ vẻ hâm mộ.

"Được rồi, Tuyết Nhi khiêm tốt một chút đi, mọi người đừng so sánh hơn kém nữa." Trương Kỳ Mạt khẽ cười, cũng hơi thỏa mãn được chút tấm lòng hư vinh, dù sao nhiều năm qua cô chưa từng có cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.

Mọi người nói chuyện rôm rả, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đều ngồi trên sô pha.

Lúc đó Lý Tuyết Nhi đến gần Lâm Ẩn, sắc mặt hơi khó chịu.

"Lâm Ẩn, khó khăn lắm hôm nay Kì Mạt mới được nở mày nở mặt một phen, anh dừng để cho cô ấy phải xấu hổ mất mặt." Lý Tuyết Nhi nói như cảnh cáo: "Anh tuyệt đối đừng có nói với bọn họ anh là chồng của Kỳ Mạt, biết chưa?"

Lâm Ẩn cười, không nói gì.

"Kỳ Mạt cậu cũng thật là, sao lại đưa Lâm Ẩn đến đây, cậu biết đấy, lần này tớ giúp cậu đi khoe khắp nơi, cậu sắp trở thành thần tượng trong mắt bạn học của lớp mình rồi." Lý Tuyết Nhi tận tình khuyên bảo nói bên cạnh Trương Kỳ Mạt, "Đừng để Lâm Ẩn phá hoạt hỉnh ảnh thần tượng của cậu đó."

Lý Tuyết Nhi ra sức xui khiến Trương Kỳ Mạt, không hề để ý đến Lâm Ẩn ngồi ở bên cạnh.

"Được rồi, Tuyết Nhi, hôm nay chúng ta họp lớp, không nói mấy chuyện này nữa." Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói.

Lúc này, một nữ sinh nói ra đề nghị: "Hôm nay chúng ta họp lớp, cũng có ý chúc mừng Kỳ Mạt, nào, mọi người cùng uống một ly đi."

"Cạn ly!"

“Vui vẻ!”

Một đám người cùng đứng dậy uống cạn cốc bia.

Chờ mọi người ngồi xuống hết rồi, Lã Huy bỗng lấy ra một chiếc hộp tinh tế từ trong túi, mở hộp ra, bên trong là một chiếc dây chuyền ngọc bích quý giá lóng lánh ánh quang, cực kỳ rực rõ chói mắt, nhìn qua là biết chất lượng hảo hạng.

"Kỳ Mạt, chúc mừng cậu thăng chức giám đốc tập đoàn, đây là món quà nhỏ của tớ, mong cậu nhận lấy." Lã Huy đi đến trước mặt Trương Kỳ Mạt, đưa chiếc hộp qua.