Chương 1210: Gϊếŧ Ma tộc

Nói xong.

Lâm Ẩn giậm nhẹ chân một cái, đi trong hư không, bàn tay từ từ nắm chặt lại, rụt về, biến thành một đường cong.

Khoảnh khắc đó.

Hư không dường như cũng không chịu nổi sức mạnh của anh, bắt đầu dừng lại.

Dù tình trạng cơ thể của anh lúc này không hợp để anh sử dụng “Phạt Thiên cửu thức”, nhưng lúc này anh dốc hết sức thúc giục bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, dù là một hành tinh nhỏ cũng có thể bị anh đánh vỡ.

Nhưng lúc anh kéo quyền thành cung, cả thiên địa cũng vì thế mà yên tĩnh, ngay cả pháp tắc cũng dừng lại. Nụ cười trên mặt cụ ông Nguyên Đô thay đổi, đồng tử co lại như gặp phải thứ gì đáng sợ vậy, ma khí điên cuồng tuôn ra trên người.

Nhưng đã muộn rồi.

Một giây sau.

Lâm Ẩn đánh ra một quyền.

“Ầm!”

Khoảnh khắc đó, thiên địa không một tiếng động.

Cả thế giới như dừng hình vào giờ phút này, mọi người chỉ mơ hồ nhìn thấy một ánh sao băng xuất hiện, ngoài ra thì chẳng còn chút động tĩnh nào nữa.

Nhưng một giây sau, Lâm Ẩn đã xuất hiện ở chỗ cách sau lưng cụ ông Nguyên Đô mấy nghìn mét.

“Thất bại rồi sao?”

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, dù sao cụ ông Nguyên Đo cũng là một trong những người mạnh nhất dưới nửa bước Chân Thần, Lâm Ẩn bị thương nặng không thể làm được gì cũng là chuyện bình thường.

Cao thủ Ma Tộc nở nụ cười châm chọc, cho rằng Lâm Ẩn đang làm chuyện vô ích.

Nhưng vào lúc này.

Trên người cụ ông Nguyên Đô đột nhiên xuất tiếng vang bùm bùm như pháo nổ, lực đấm nổ tung trong ngực ông ta, lan ra khắp cả người. Một lỗ hổng lớn xuất hiện ở đan điền của cụ ông Nguyên Đô, sau đó nhanh chóng lan rộng, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy bóng người Lâm Ẩn ở phía sau xuyên qua lỗ hổng này.

Đến cuối cùng, cụ ông Nguyên Đô còn chưa nói được một câu thì cả cơ thể và thần hồn đều đã nổ tung thành một làn ương máu trong ánh mắt sợ hãi của rất nhiều Ma Tộc.

Bình nhỏ màu xanh bên hông Lâm Ẩn sáng lên một cái, sương máu cứ thế bị nó thu vào.

Lúc này.

Mọi người mới kịp phản ứng, hóa ra cú đấm của Lâm Ẩn khi nãy đã xuyên thẳng qua người cụ ông Nguyên Đô, ngay cả thân thể và nguyên thần của lão ta đều bị đánh nổ.

Uy lực của một quyền cực kỳ đáng sợ!

Chết rồi?

Cụ ông Nguyên Đô - cao thủ tồn tại từ khi Ma Tộc xâm lấn hành tinh xanh, được gọi là kẻ bất tử bất diệt cứ thế bị một quyền của Lâm Ẩn đánh nổ rồi.

Mọi người ngơ ngác, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cụ ông Nguyên Đô sống lại, cụ ông Nguyên Đô thật sự chết rồi, chết quá nhanh.

Sau khi chấp nhận sự thật, bọn họ chỉ cảm thấy thật hoang đường.

Một cao thủ tu luyện gần ba nghìn năm lại chết trong tay một người chưa đến năm mươi tuổi.

Hơn nữa Lâm Ẩn chỉ đơn giản là giương cung, cất tiếng, ra quyền mà thôi.

Cũng giống như trung bình tấn đơn giản nhất mà người tập võ bình thường rèn luyện vậy, nắm đấm kia của anh cũng không có uy thế gì, núi sông không đổ nát, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chỉ có cụ ông Nguyên Đô nổ tung mà thôi.

Nhưng cũng không có động tĩnh gì!

“Tên oắt con, ngươi muốn chết sao!”

Giọng nói hư ảo trong không trung không còn hư ảo nữa, còn mang theo ý tức giận.

“Suda, ông vẫn nên lo cho mình trước thì hơn!”

Giọng nói của Thanh Trích Tiên lập tức vang lên.

Mọi người thầm rùng mình, đều bị trận chiến trên trời thu hút sự chú ý.

Vốn tưởng rằng có một ma quân của Ma Tộc ra tay, Thanh Trích Tiên hoàn toàn không phải đối thủ. Nhưng bây giờ xem ra chẳng những Thanh Trích Thiên ngăn cản được ma quân kia, thậm chí còn chiếm lợi thế.

Rất nhiều Ma Tộc Thiên Tiên thầm thấy lạnh lẽo, cụ ông Ma Đô đã chết, Ma quân Suda thì bị Thanh Trích Tiên giữ chân, ai có thể ngăn cản Nhân Tộc như mãnh thú trước mắt đâu.

“Thân thể và sức mạnh của cụ ông Nguyên Đô đều gần như vô địch, đừng nói Nhân Tộc này là mãnh thú tinh không khoác da người nhé!”

Một Thiên Tiên của Ma Tộc không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng nói.

“Thân thể của người nọ mạnh hơn cụ ông nhiều, e rằng trên cả hành tinh xanh cũng không có ai sánh bằng, trong các tộc trên vũ trụ có thể mạnh mẽ như thế ở giai đoạn này đã ít lại càng ít”.

Một Thiên Tiên hậu kỳ khác của Ma Tộc không thể không cảm thán.

“Cùng ra tay đi, đừng để cậu ta tiếp cận, sử dụng thần thông ma bảo gϊếŧ chết cậu ta!”, một cao thủ khác của Ma Tộc quát lên.

Quanh người gã ta có ma khí nồng đậm, chỉ chênh lệch một bậc so với cụ ông Nguyên Đô, giọng nói gã ta lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, quan sát khắp người anh, mỗi một động tác, thậm chí ngay cả mái tóc trắng lay động cũng không bỏ qua.

Hoàn toàn khắc sâu bóng dáng của Lâm Ẩn vào lòng.

Mấy cao thủ Ma Tộc còn lại cũng rất ăn ý tách ra, đứng lại ở chỗ cách đó trăm dặm, khí thế mơ hồ bao phủ. Từng luồng sức mạnh vô hình nhanh chóng xuất hiện xen kẽ trong hư không, năm cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ của Ma Tộc này nhìn như tách ra, lại mơ hồ hòa thành một thể.

Trận pháp vô hình đã được tạo thành trong hư không.

“Vùng vẫy giãy chết”.

Lâm Ẩn thu hồi nắm đấm, đảo mắt nhìn đám Ma Tộc.

Nhưng nó lại không hề ảnh hưởng đến động tác của Lâm Ẩn, quanh người anh có ánh sáng vàng lấp lánh bao phủ, ánh sáng này lấp đầy cả người anh, khiến cả người anh đều biến thanh màu vàng. Ngón tay lông mày thậm chí là mái tóc cũng như đúc từ vàng, hơi thở vạn kiếp bất diệt tràn ra từ trên người anh.

Sức mạnh đáng sợ đánh lên người Lâm Ẩn cũng không thể khiến ánh vàng mờ đi.

“Ầm!”

Trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, Lâm Ẩn đấm ra một cú.

Năm pháp bảo hàng đầu lập tức nứt toác như tiên nữ rải hoa, nhưng Lâm Ẩn vẫn không dừng lại, bước ra một bước, đã xuất hiện ở chỗ cách Thiên Tiên của Ma Tộc không xa, lại đấm thêm phát nữa.

- -------------------