Chương 1208: Ma quân ra tay

“Những người khác tôi không quan tâm, còn Lâm Ẩn các người không được phép động vào!”

Thanh Trích Tiên lạnh nhạt nói.

“Thanh Trích Tiên, ngươi đừng sai lầm, người nọ là kẻ thù mạnh của Ma Tộc ta!”, Thiên Tiên Ma Tộc cắn răng nghiến lợi nói, bọn họ đều không phải đối thủ của Thanh Trích Tiên, nếu Thanh Trích Tiên muốn bảo vệ Lâm Ẩn, bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được anh hết.

“Nhân Tộc khác tôi không quan tâm, nhưng Lâm Ẩn là hy vọng đột phá cảnh giới của tôi, các người không thể động vào!”

Thanh Trích Tiên lạnh nhạt nói: “Ai dám động vào, tôi sẽ gϊếŧ người đó”.

Vẻ mặt Thanh Trích Tiên lạnh nhạt, giọng điệu bình thản, lại khiến Ma Tộc thấy lạnh lẽo, bọn họ không ai cảm thấy Thanh Trích Tiên đang nói đùa cả, Thanh Trích Tiên thật sự không để ý đến thân phận của bọn họ, dám gϊếŧ bọn họ.

“Thanh Trích Tiên, ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình”.

Một Thiên Tiên Ma Tộc cắn răng nói.

“Thân phận, thân phận gì?”

Thanh Trích Tiên hờ hững nói: “Là cụ ông nhà họ Thanh của tôi gia nhập Ma Tộc các người, tôi chỉ cần công pháp của Ma Tộc các người để mở rộng kiến thức của mình mà thôi, kẻ dám ngăn cản tôi thành đạo, dù là Nhân Tộc hay Ma Tộc, tôi đều sẽ gϊếŧ không tha”.

Mọi người thầm rùng mình.

Vốn tưởng rằng Thanh Trích Tiên đứng về phía Ma Tộc, nhưng bây giờ xem ra không phải thế, Thanh Trích Tiên hoàn toàn là một tên điên đắm chìm trong con đường võ đạo, ngoài việc bước lêи đỉиɦ cao võ đạo, trong lòng lão ta không còn suy nghĩ nào khác nữa, ngay cả mối thù gϊếŧ con cũng không để trong lòng.

Ma Tộc vừa giận vừa sợ, Ma Tộc bọn họ quyết định ra tay với Nhân Tộc là vì Thanh Trích Tiên đột phá, Thanh Trích Tiên xem như lá bài tẩy của bọn họ, mà lão ta cũng thật sự đã thể hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ là lão ta lại trở mặt không muốn đứng về phe Ma Tộc của bọn họ.

“Thanh Trích Tiên, ngươi muốn tạo phản sao?”

Một giọng nói mờ ảo vang lên từ nơi sâu nhất trong ma vực: “Ma Tộc ta có thể tạo ra Thanh Trích Tiên ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi”.

“Suda, đừng nói nhiều, ông vẫn chưa gϊếŧ được người tôi muốn bảo vệ đâu!”

Nghe thấy giọng nói này, Thanh Trích Tiên cũng hơi cau mày.

“Vốn dĩ còn muốn bồi dưỡng ngươi thành ma quân của Ma Tộc ta, nếu ngươi đã không trung thành với Ma Tộc, vậy thì chỉ có thể hủy diệt ngươi thôi!”

Vừa dứt lời.

Một bàn tay khổng lồ che kín bầu trời vươn ra từ nơi sâu trong ma vực, muốn bắt lấy Thanh Trích Tiên.

Bàn tay to này vừa xuất hiện, mọi người đã cảm nhận được uy thế mạnh mẽ truyền đến từ bên trên, ngay cả cao thủ Thiên Tiên cũng cảm thấy cả người lạnh lẽo, không thể động đậy.

“Lâm Ẩn, giao Suda cho tôi đối phó, cậu đừng để chết đấy, tôi đợi cậu trưởng thành đấu với tôi một trận!”

Thanh Trích Tiên nhìn Lâm Ẩn một cái, sau đó xông về phía bàn tay khổng lồ kia.

“Gϊếŧ chết tất cả Nhân Tộc!”

Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, mấy bóng người bay ra từ nơi sâu trong ma vực, tất cả đều là cao thủ cấp bậc Thiên Tiên, lúc này bên phía Ma Tộc có khoảng hai mươi mấy Thiên Tiên.

Mà vì sức mạnh của bàn tay không lồ, Thiên Tiên sơ kỳ bên phía Nhân Tộc hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có bảy tám Thiên Tiên tu vi cao siêu như cụ Trịnh, Huyền Quy có thể ra tay, hơn nữa dưới uy thế này, thực lực của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều.

“Để tôi!”

Lâm Ẩn đứng thẳng người dậy, không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực này.

“Gϊếŧ Lâm Ẩn trước, nếu tên này không chết nhất định sẽ trở thành tai họa cho Ma Tộc ta”, một Thiên Tiên của Ma Tộc la lớn.

Nếu để cao thủ cấp bậc như Lâm Ẩn bỏ chạy chẳng khác nào thả cá vào biển rộng, muốn tìm thấy lần nữa sẽ rất khó, cho nên bọn họ muốn gϊếŧ chết Lâm Ẩn ngay lập tức.

“Tên ranh con, dám đối đầu với Ma Tộc ta, xem ta lấy tim ngươi đây…”

Một Ma Tộc lưng mọc cánh có tốc độ nhanh nhất, xuất hiện ở chỗ cách Lâm Ẩn không xa, móng vuốt sắc bén mang theo ánh sáng lạnh muốn chụp lấy trái tim của Lâm Ẩn.

Nó còn chưa dứt lời.

Lâm Ẩn đã lướt qua nghìn trượng trong hư không, đánh lên đầu Ma Tộc, đánh nổ nửa bên mặt của nó, máu đen chảy ra, bay đầy trời.

Cả người nó còn bị Lâm Ẩn đấm bay ra ngoài, chớp mắt một cái đã bay xa mấy chục dặm, va sập không biết bao nhiêu ngọn núi mới yên tĩnh lại.

“Ngươi mà cũng dám khıêυ khí©h ta ư?”

Lâm Ẩn rụt tay về, trên nắm đấm còn dính vết máu.

Tóc anh tung bay, trên người không có chút khí thế nào, còn đang dính đầy máu, anh đưa mắt nhìn hai mươi mấy Thiên Tiên Ma Tộc xung quanh, tựa như thần tướng trên trời hạ phàm phục ma, không có chút sợ hãi, lại khiến người ta cảm thấy áp lực, vô cùng hiên ngang.

Vào khoảnh khắc đó.

Cả ma vực đều trở nên yên tĩnh.

Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn toàn lực đánh một trận với Thanh Trích Tiên xong đã cung giương hết đà, nhưng không ngờ anh vẫn có thể gϊếŧ chết một Ma Tộc Thiên Tiên sơ kỳ chỉ với một quyền.

Lão thiên sư đứng trong đám người, ánh mắt phức tạp.

Hai mươi năm trước, Lâm Ẩn vẫn là một Nhân Tiên nho nhỏ cần lão bảo vệ, như bây giờ đã đi trước lão, dù lão có thể chất đặc biệt, nhưng lúc này vừa mới đột phá, dưới uy thế của ma thủ, lão cũng cảm thấy không thở nổi, chỉ có thể phát huy năm phần mười thực lực.

Cụ ông Huyền Quy nhìn thấy nó cũng sửng sốt, vội la lên: “Ta từng nghe lão Long Vương nói đến quyển sổ này rồi, nếu ký tên vào đó, cả đời cậu chỉ có thể là tay sai của Ma Tộc, mà người không đủ định lực, nếu truyền thần hồn vào trong nó cũng sẽ bị nó bắt lấy”.

Shhhh!

Thiên Tiên Nhân Tộc nghe thấy thế đều hít sâu một hơi khí lạnh.

Nghe thấy lời của cụ ông Huyền Quy, cao thủ Nhân Tộc đều theo bản năng thu lại thần giác, nếu không nhờ cụ ông thông báo kịp thời thì lúc này bọn họ đã trúng chiêu rồi.

“Ha ha!”

Cụ ông Nguyên Đô cười nhạt: “Đúng thế, Lâm Ẩn, đây là con đường sống duy nhất của ngươi đấy!”.

- -------------------