Chương 1: Bị vứt bỏ

Ngày hè của thành phố Y thật nóng, Mạc Vũ ngồi trong xe lau đi mồ hôi nhễ nhại. Cái xe cũ rích này nếu không phải vì giá rẻ thì ai mà thèm ngồi vào cơ chứ? Còn chưa nói đến con đường núi quanh co xóc nảy kia, hại Mạc Vũ say xe muốn nôn mửa mấy lần. Đúng là không có gì mệt mỏi hơn mà.

Từ sau khi mẹ tái hôn, Mạc Vũ vẫn chưa trở về nơi này lần nào, tính đến nay cũng đã gần mười năm. Nhưng giờ họ ly hôn rồi, có lẽ mẹ sẽ để cậu ở lại đây và đi cùng người mới, vì người ấy không chấp nhận cậu. Con đường bọn họ đang đi cũng giống như tâm trạng của Mạc Vũ lúc này vậy, chênh vênh lắm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ ngay lập tức tạo ra khe nứt mà rơi xuống vực thẳm. Nếu cậu tỏ ra không chịu phối hợp, có thể bị bỏ rơi ở đây mãi mãi.

Thành phố Y vốn là quê hương của mẹ, tiếc là ông bà ngoại đã không còn. Mạc Vũ cũng không nhớ rõ năm ấy rời đi là mấy tuổi, là tám, hay chín? Ấn tượng duy nhất cậu còn nhớ, chính là đôi mắt đỏ hoe của một cậu nhóc khi cậu rời đi...

Nơi này cảnh vô cùng đẹp, lưng chừng núi là rừng trúc xanh mướt, cao hơn là rừng rậm. Dưới chân núi có trấn nhỏ, ngày thường vẫn đông đúc nhộn nhịp. Mạc Vũ nhìn thấy mình cách căn biệt thự kiểu cũ ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay cổng, như thể đây chính là nhà của cậu vậy.

Mạc Vũ nhìn cánh cổng to lớn dùng loại gỗ quý dựng nên, có hơi khó hiểu quay sang phía mẹ. Tầm mắt lơ đãng nhìn đến căn nhà nhỏ màu sơn đã cũ, góc tường rêu phủ xanh một mảng ở bên cạnh. Mái nhà được lợp bằng ngói coi bộ không còn nguyên vẹn, bên trong gần mười năm chưa quét dọn, không biết chừng còn có quái vật ở trong đó. Mạc Vũ chợt rùng mình giữa trưa hè nắng gắt, trong đầu liên tưởng đến 7749 loại phim kinh dị đã từng xem qua.

Y Nhã - mẹ của Mạc Vũ đến cái cây già gần đó, tránh đi ánh nắng mặt trời làm hư tổn làn da của bà. Trên tay cầm một chiếc điện thoại đời mới, có vẻ là đang gọi điện cho ai đó. Bà chỉ là đang muốn nhanh chóng rời đi, đối tượng gần đây muốn bà chuyển về ở cùng, chỉ cần không có đứa con trai phiền toái làm vướng tay vướng chân thì đi đâu cũng được.

"Xin chào, mấy hôm trước chúng ta đã thỏa thuận rồi đúng chứ? Mẹ con tôi đang đứng bên cạnh biệt thự đây... vâng vâng... tôi đã nói rồi mà, chậm nhất là một tuần thôi ngôi nhà sẽ sửa xong, tới lúc đó nó sẽ tự giác chuyển đi... vâng vậy thì tốt quá, cảm ơn chị." Y Nhã nhếch khóe môi, hài lòng cúp điện thoại. Không biết người bên kia đã nói gì, nhưng có lẽ là một chuyện rất tốt. Mạc Vũ vẫn đứng đó chờ đợi, hi vọng mẹ đổi ý ngay lúc này, rời xa nơi đây để đưa cậu tới một nơi tốt hơn.

Cánh cổng gỗ chầm chậm mở ra, Mạc Vũ hơi nheo mắt lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ rất cao đứng đó, thân trên cởi trần, tùy ý vắt khăn tắm lên vai, ánh mắt cậu ta như không đủ kiên nhẫn, nhíu mày nhìn mẹ con Mạc Vũ.

Y Nhã nhìn thấy Tống Hân, khuôn mặt lập tức hiện lên nét vui vẻ, nhanh chóng chạy tới bắt chuyện: "Con là Tống Hân đúng không? Có gì con giúp cô chăm sóc Mạc Vũ vài ngày nhé!" Bà vẫy vẫy cậu lại gần, rất hiếm khi nhỏ nhẹ, nói: "Mạc Vũ, con ở tạm với Tống Hân khoảng một tuần, tới khi nào nhà sửa xong thì con cứ dọn qua ở, mẹ có việc phải đi trước."

"Tống Hân..." Mạc Vũ nhẩm trong miệng cái tên này, chưa từng nghe qua, nhưng cậu ta ở trong căn biệt thự kia thì có lẽ là người ấy rồi... Đến khi cậu phản ứng lại, mẹ đã lên xe đi mất hút, chỉ còn một vali hành lý và vài món đồ chỏng chơ ở đó.

Cậu vậy mà... thật sự bị vứt bỏ rồi.

"Có vào hay không?" Tống Hân làm động tác đóng cửa, anh đã đứng nhìn Mạc Vũ thất thần từ nãy tới giờ, ánh mặt trời nóng rát chiếu lên tấm lưng trần, thật là khó chịu.

"A..." Mạc Vũ hồi thần lại, nhanh chóng xách vali của mình chạy tới. Cảm xúc quen thuộc cứ thế ùa về, Mạc Vũ đã vào trong căn biệt thự này rất nhiều lần, nhưng đó lại là những ngày xưa lắc xưa lơ.