Chương 1: Tự kỷ

Chương 1: Tự kỷ

Trần An Cơ có hai người cha, để phân biệt, hắn gọi họ lần lượt là "cha" và "ba".

Nhưng kể từ khi hắn có ký ức đến nay, hắn tựa hồ thấy mối quan hệ giữa hai người cha của hắn dường như không được hòa thuận như gia đình của các bạn trong lớp.

Hắn cũng không nhớ nổi ngày hôm đó họ đã cãi nhau bao nhiêu lần, người cha vốn luôn tỏ ra bình tĩnh bỗng đóng sầm cửa lại tức giận bỏ đi, chỉ để lại Trần An Cơ đang thất thần và sững sờ ở nơi đó.

Sau đó, cha của Trần An Cơ dường như không trở về nhà, hắn chỉ nhớ rõ vẻ mặt buồn bã bối rối của ba mình khi ông từ bên ngoài trở về.

Sau đó, cuộc sống của hắn đều do một mình Trần Huyền Giai gánh vác, trong lúc vô tình hắn nghe được tin hai người đã ly hôn, cậu bé tuổi còn nhỏ đối với chuyện tình cảm vẫn còn ngây thơ, nhưng hắn mơ hồ biết rằng chính mình cũng không thể can thiệp vào được.

Trong những cuộc họp phụ huynh ở cấp 2 và cấp 3 sau này, Trần An Cơ chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên, nhìn bạn học cùng người thân cười nói vui vẻ, trong lòng cảm thấy vô cùng cô đơn, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi ba đến, không... nên nói là người cha duy nhất của mình đến mới phải.

Kể từ khi Trần Huyền Giai nói với Trần An Cơ về việc ông cùng Triệu Trước đã ly hôn, Trần Huyền Giai liền nghiêm khắc sửa cho Trần An Cơ cách xưng hô, yêu cầu hắn gọi mình là cha và nói rõ ràng rằng ông sẽ không bao giờ kết hôn với bất kỳ ai khác trong tương lai, cũng sẽ không bao giờ quay lại với Triệu Trước.

Nhưng cho đến cuối buổi họp phụ huynh ngày hôm đó, Trần Huyền Giai bởi vì bận rộn công việc nên cũng không xuất hiện, sau đó nhiều lần tương tự cũng diễn ra, dần dần, một số bạn học đã biết về hoàn cảnh gia đình của Trần An Cơ bắt đầu thảo luận, làm cho hắn vô cùng tự ti.

Nhưng Trần An Cơ lại không thể phủ nhận những gì họ nói, bởi vì đó đều là sự thật, dần dần, tính cách của hắn ngày càng thu mình lại, không muốn giao tiếp với bất kì ai, thỉnh thoảng hắn sẽ lại lo lắng sợ hãi người xung quanh nhìn về phía hắn với ánh mắt thương hại.

Ước chừng tất cả các sinh vật trên thế giới đều có ý thức bảo vệ bản thân để tránh một số tổn hại đã đến hoặc sẽ xảy ra, và Trần An Cơ cũng không ngoại lệ, hắn cảm thấy mình cần phải giữ khoảng cách thật xa với những người khác, thật xa chỉ còn lại mình hắn mà thôi, có vậy hắn mới yên tâm, bởi vì hắn không biết vào giây phút nào trái tim nhạy cảm và mong manh của mình sẽ hoàn toàn vỡ vụn như thủy tinh, bất ngờ rơi xuống đất vỡ vụn.

Sau này, hắn miễn cưỡng được nhận vào một trường đại học ở thành phố này, Trần An Cơ, người sống khép mình, gần như không muốn giao tiếp với người khác, và ngay cả khi người khác chủ động bắt chuyện với hắn, cơ thể hắn cũng sẽ vô thức run lên, các giáo viên của trường dường như đã phát hiện ra rằng hắn có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, liền tìm thông tin liên lạc của Trần Huyền Giai, cùng ông có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.

Trần Huyền Giai đem giấy khám bệnh của Trần An Cơ từ bệnh viện trở về, nhìn hắn trầm mặc, trầm giọng hỏi:

"Bắt đầu từ khi nào?"

Nghe những lời của Trần Huyền Giai, Trần An Cơ cảm thấy bản thân mình hiện tại vô cùng buồn cười, nếu giáo viên trong trường không nói với Trần Huyền Giai về tình trạng tinh thần tồi tệ của hắn, thì có lẽ cha hắn vẫn còn đang bận rộn với công việc bên ngoài, cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến hắn như giờ rồi.

“Cha loại chuyện này cũng phải hỏi con sao?”

Nếu thật sự quan tâm đến hắn, vì sao lại một mực bỏ mặc để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy.