Chương 1: Trắng đến ngây thơ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Cấm phạm quy

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose

Chương 1: Trắng đến ngây thơ

Ở cuối đường đua, lá cờ ca rô đen trắng vẫy như điên.

Thi đấu sắp kết thúc.

Sau khi vượt qua góc cua cuối cùng, người dẫn đầu xa xa kia vẫn là tay đua người châu Á hiếm hoi trong cuộc thi đua xe công thức 1, Diệp Từ.

Biểu hiện của cậu trong trận thi đấu này vẫn như trước, phong cách cấp tiến đến gần như điên rồ.

Không chỉ một bình luận viên từng đánh giá tiêu cực về phong cách thi đấu cực đoan của cậu.

Có người cho rằng vị ngôi sao mới trong trường đua công thức này có một khuynh hướng tự hủy hoại bản thân một cách bình tĩnh, có người nói trắng ra rằng có vẻ cậu không phải chân chính nhiệt tình yêu thương loại thể thao này, có lẽ đường đua không chỉ mang đến vinh dự cho cậu, mà còn giúp cậu giải tỏa cảm xúc bạo ngược của bản thân. Cũng có nhiều báo lá cải mập mờ ám chỉ Diệp Từ bị nghi ngờ mắc một loại bệnh tâm thần nào đó, hơn nữa với thân phận người châu Á và giới tính Omega hiếm thấy trong loại thi đấu này, cùng với vẻ mặt ngạo mạn không nói đến cảm tình khi đối mặt với các buổi phỏng vấn của giới truyền thông...

Trên khán đài, giọng hét vui mừng và la ó hòa vào nhau.

Nửa khen nửa chê.

Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng gì đến Diệp Từ.

Cậu lái chiếc xe đua công thức 1 màu đen mờ, làm bằng sợi carbon, các đường viền xung quanh màu vàng nhạt, giống như một sợi dây vàng quấn vào một hố đen không đáy, không gì có thể ngăn cản, gầm thét phá tan vạch đích.

Trên khán đài VIP, một người đàn ông thân hình tuấn tú đĩnh đạc không màng tiếng la ó xung quanh, nét mặt ngạo nghễ mỉm cười, đứng dậy vỗ tay.

Trong phòng nghỉ.

Diệp Từ như bước trên bông, lảo đảo ngã ngồi xuống sô pha, tóc mái ướt nhẹp đã vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt như hoa đào trước xuân khiến người ta khoan khoái.

Đối với Omega mà nói, một trận thi đấu đua xe công thức đủ để tiêu hao hoàn toàn thể lực.

Thậm chí cậu cũng lười cởi bộ đồ đua xe của mình ra.

Phòng này là phòng nghỉ dành riêng cho Diệp Từ, Hoắc Thính Lan đóng cửa, khóa lại, vặn một chai nước tăng lực, miệng chai nước màu lam nhạt đặt lên cánh môi ướt mềm hồng hào của Diệp Từ, đút cho cậu uống.

Diệp Từ yên tĩnh nghe lời, giơ tay đỡ lấy cổ tay của Hoắc Thính Lan, dùng tư thế này uống hết một chai nước. Đôi con ngươi trong vắt, không rõ cảm xúc, màu mắt nhạt, giống mây khói che mờ núi xa.

Kết hôn với Hoắc Thính Lan được 5 năm, cậu vẫn luôn như vậy.

Lạnh lùng, hướng nội, trầm tĩnh.

Hoắc Thính Lan biết Diệp Từ gần như không biết cách biểu lộ cảm xúc, cũng rõ ràng tính cách hướng nội quái gở của cậu từ đâu mà ra, tuy có tiếc nuối, nhưng càng nhiều là thương tiếc. Trong mắt anh, Diệp Từ như mỹ nhân gốm sứ được tạo nên từ một đống mảnh nhỏ, nhìn có vẻ cứng rắn, thật ra đã chồng chất vết thương, yếu ớt dễ vỡ.

Thành hôn 5 năm, anh dốc lòng che chở cho Diệp Từ, tìm mọi cách yêu thương, đáng tiếc hiệu quả không được bao nhiêu. Nơi duy nhất có thể khiến Diệp Từ giải tỏa một chút chính là môn thể thao đua xe công thức này, có lẽ chỉ trong lằn ranh sinh tử đó cậu mới có thể thật sự cảm nhận được nhịp đập trái tim và sức sống mãnh liệt đang bừng bừng trong cơ thể.

Trong không khí toàn là pheromone mùi hương tử lan ngọt ngào của Diệp Từ, hòa lẫn với mùi mồ hôi trên bộ đồ đua xe sũng nước, tùy ý lan tỏa.

Cuộc đua này sắp kết thúc, để không làm hao tổn thể lực của Diệp Từ, Hoắc Thính Lan đã cấm dục nhiều ngày. Alpha đang tuổi sung mãn, giống như sói đói mãnh hổ, ngâm trong pheromone của bạn lữ có độ phù hợp với mình 100%, lại chỉ có thể cố gắng đè lửa dục xuống, ôn hòa hỏi một câu: "Đã lấy lại sức chưa?"

Diệp Từ gật gật đầu, không hé răng.

Vì để không kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đáng đến Diệp Từ, Hoắc Thính Lan không thể không cực lực phối hợp với Diệp Từ áp chế các loại bản tính "ác liệt" của Alpha, không dám ở trước mặt cậu mà hành động quá mức.

Một người trầm tính hướng nội, một người lịch sự dịu dàng, 5 năm qua họ vẫn tôn trọng nhau như khách, chưa từng bất hòa, hình thức hôn nhân có vẻ bình đạm, nhưng ít ra chuyện giường chiếu khá hòa hợp.

Không thể yêu cầu nhiều hơn.

Hoắc Thính Lan vứt cái chai vướng víu đó đi, nhẹ nhàng đến gần, chống tay lên lưng sô pha, khoanh Diệp Từ vào vòng tay của mình, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cậu một lát, giọng nói khàn khàn: "Em nóng lên... Mấy ngày nay dùng thuốc ức chế sao?"

Diệp Từ lắc lắc đầu, sau đó nhẹ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhiều năm ăn ý, Hoắc Thính Lan hiểu ngay đây là ý Diệp Từ ám chỉ anh có thể đánh dấu hoàn toàn.

Với Diệp Từ mà nói, đây đã xem như là một lời mời mọc nhiệt tình.

Hoắc Thính Lan cúi đầu, dùng đôi môi mỏng nghiền ép hai cánh môi ướt hồng kia, vẫn cố nén xúc động, tinh tế cọ xát, kiên nhẫn trêu chọc.

Diệp Từ mở to mắt, tròng mắt như một hòn bi được đánh bóng, trong văn vắt, lạnh căm căm, nhìn thoáng qua có vẻ không thể hiện ra nhiều cảm xúc, nhưng cẩn thận nhìn lại, rõ ràng là đang dần dần mềm mại ấm áp lên.

"Thính Lan..."

Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Cậu không có cách nào thể hiện tình cảm quá nồng nhiệt, đành phải dùng hai ngón tay nắm lấy nút tay áo kim cương của Hoắc Thính Lan, giống như trẻ con, không muốn xa rời, không để anh đi, cho đến khi lòng bàn tay bị ma sát thành màu đỏ.

"Thính Lan..."

Lại một tiếng nữa.

Hai người rõ ràng đã kề sát nhau, nhưng tiếng nói kia lại như rất xa xăm, giống như cách một chướng ngại dày nặng mà cầu cứu về phía Hoắc Thính Lan.

Hoắc Thính Lan ôm cậu chặt hơn, lòng bàn tay vuốt ve thái dương mướt mồ hôi của cậu, nỉ non an ủi, cố gắng đáp lại lời cầu cứu của cậu.

Ôm chặt, lại chặt một chút.

Giống như đang phí công giữ lấy một đuôi cá trơn tuột.

Cuối cùng nó vẫn sẽ trốn vào biển sâu.

...

Ba tháng sau, Diệp Từ năm 27 tuổi chết vì một tai nạn trong một lần thi đấu.

Sau khi cậu qua đời, người ta bàn tán xôn xao.

Không đáng tin, có đủ loại tin đồn quá đáng, không thể tưởng tượng, khiến người khác ngán ngẩm.

Hơi đáng tin một chút, nói cậu bị bệnh trầm cảm và nhiều vấn đề tinh thần khác quấy nhiễu, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng trong lúc thi đấu.

Cũng có người hiểu chuyện đào ra những chuyện bất hạnh như hai thái cực hồi còn trẻ mà ngôi sao đua xe đã trải qua ——

Hồi nhỏ bị cha ruột hào môn vứt bỏ, lưu lạc xóm nghèo với mẹ...

Bị cha kế ngược đãi đánh dập, dẫn đến chướng ngại ngôn ngữ...

Sau khi thành niên được nhận về hào môn, thành công cụ tranh đoạt di sản của cha ruột, nhận hết đối đãi không công bằng...

Bỏ học làm công kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, dẫn đến việc thi rớt đại học...

Nhưng mà bệnh của mẹ lại chuyển biến xấu, không chịu nổi qua đời...

...

Trước khi được Hoắc Thính Lan che chở, cậu đã trải qua rất nhiều thời điểm đen tối đau khổ.

Có lẽ, thế giới tinh thần của cậu đã bị đốt cháy không còn gì,

Dù mưa xuân dịu dàng và triền miên đến đâu, cũng khó tưới ẩm được mảnh đất khô cằn ấy.

Những lời đồn về cuộc sống thời trẻ bi thảm của Diệp Từ biến mất rất nhanh.

Trước khi hoàn toàn bị đánh bại bởi hiện thực nặng nề, Diệp Từ vẫn luôn rất hiếu thắng, không muốn bị người khác thương hại, Hoắc Thính Lan không hi vọng vết sẹo của cậu trở thành đề tài câu chuyện cho người ta bàn tán. Những tin đồn qua đường thường tồn tại không quá vài phút, nhưng mà khó ngăn cản được tin đồn truyền bá trong phạm vi nhỏ, ở phần bình luận trong các tin tức có liên quan đến Diệp Từ vẫn luôn không thiếu những kẻ qua đường phổ cập tin đồn cho những người yêu thích hóng hớt.

Phía dưới tin tức báo tang đã qua hơn 100 nghìn lượt chia sẻ, trong những dòng bình luận thương tiếc khóc than của đông đảo những người yêu thích đua xe, có một top comt "khóc mướn" ——

"Khó có thể tưởng tượng Hoắc Thính Lan sẽ đau khổ biết bao nhiêu, anh ấy đã vĩnh viễn mất đi chồng của mình."

Có người qua đường tò mò quan hệ của Hoắc Thính Lan với Diệp Từ, liền có người bắt đầu nhiều chuyện trong bình luận đó.

"Họ kết hôn 5 năm, khi đó Diệp Từ mới 22 tuổi, một lần tình cờ Hoắc Thính Lan thấy cậu ấy thi đấu, xem như vừa gặp đã yêu, nghe nói mặt dày theo đuổi suốt nửa năm mới được. Hoắc Thính Lan lớn hơn cậu ấy 12 tuổi, vẫn luôn gọi cậu ấy là chồng nhỏ, sau khi kết hôn hai người vẫn rất khách sáo với nhau, có cảm giác tôn trọng nhau như khách, nhưng mà tính cách của Diệp Từ hướng nội, cho nên cũng coi như ngọt ngào, thật đáng tiếc..."

"Hoắc là Alpha cấp A+, khả năng tương thích với Omega khá thấp. Omega phù hợp 100% với hắn như vậy, có lẽ cả đời này cũng không gặp được người thứ hai."

"Dù cho gặp được người thứ hai thì sao... Hóng hớt được hoàn chỉnh câu chuyện nhìn có vẻ Hoắc Thính Lan thật sự rất nặng tình, nếu hắn có thể nhẹ nhàng cưới thêm một người vậy Alpha đó cũng không tốt đẹp gì."

Đề tài này bị gợi lên, phần bình luận cũng dần dần rôm rả.

Một giờ sau, có một bình luận mới được đẩy lên top.

"Nếu thời gian có thể đảo ngược, nếu Hoắc Thính Lan có thể gặp chồng nhỏ của anh ấy sớm hơn một chút, bảo vệ cậu ấy sớm hơn một chút, có phải tất cả sẽ không như thế này?"

Bên dưới quần chúng phụ họa nhiệt tình.

...

Khi Hoắc Thính Lan tỉnh lại, trời còn nhá nhem.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức ồn ào.

Sáng sớm 6:00

Hoắc Thính Lan tắt đồng hồ báo thức, nhắm mắt lại lần nữa, đưa ra cái tay trái nổi đầy gân xanh, sờ soạng bên cạnh, tìm kiếm bình Tequila đã vơi một nửa.

Diệp Từ không còn nữa.

Đau quá.

Nơi mềm mại nhất của trái tim bị nứt ra thành một cái lỗ.

Thần kinh yêu cầu phải ngâm vào chất cồn cao độ, ngâm đến rã rời, mới có thể dễ chịu một chút.

Nhưng mà, anh không sờ đến bình rượu cổ lạnh băng như trong tưởng tượng, mà đυ.ng phải một màn hình tinh thể lỏng còn đang sáng lên.

Cảm xúc kia dường như có hơi xa lạ.

"..."

Hoắc Thính Lan nhíu màu, chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào tầm mắt là một cái notebook, màn hình lấp lóe sáng lên, nền đen, phía trên là các đường biểu đồ chập chùng cùng với các con số rậm rạp, là giao diện phần mềm tài chính anh vô cùng quen thuộc...

Mà chính anh lại nằm trên bàn làm việc, ánh sáng vàng kim lấp lánh len lỏi vào cửa chớp.

Giống như tối qua anh thức đêm xử lý công việc đã ngủ quên mất.

Có thể sao?

Anh nào có tâm trạng để làm việc nữa.

Nhưng tại sao anh lại ở công ty...

Mộng du sao?

Thật buồn cười.

Hoắc Thính Lan động đậy nửa người trên, đau muốn nhếch môi.

Nhưng nụ cười trào phúng còn chưa bật ra đã đông cứng lại.

Cảm giác nửa tỉnh nửa mơ rút đi, chỉ trong nháy mắt, anh đột nhiên vô cùng tỉnh táo.

Nơi này... rõ ràng là văn phòng của anh mười năm trước.

Thân thể đi trước lý trí, chỉ cần liếc mắt một cái, Hoắc Thính Lan đã chính xác quét đến góc phải bên dưới máy tính, tiềm thức đã cảm giác được đến cái gì đó, tròng mắt đen sáng ngời.

Thứ bảy 06:02

2021/...

Hoắc Thính Lan cố gắng ổn định hơi thở, mở khóa di động bằng vân tay, di động vẫn hiện ngày này.

Mở ra danh sách cuộc gọi, tay anh đã run đến nỗi gần như không cầm chắc được di động.

Theo trí nhớ, anh gọi điện cho trợ lý đặc biệt năm đó.

Sáng sớm 6h giờ rưỡi, bên kia ba giây đã nhận cuộc gọi.

Là tác phong của vị trợ lý đặc biệt kia, một người Beta chịu thương chịu khó, gọi là đến ngay.

"Sếp Hoắc."

Cũng là giọng nói quen thuộc.

Hoắc Thính Lan không nói lời nào, ấn tắt cuộc gọi, đi đến trước cửa sổ sát đất, thủy tinh sáng sớm được bao trùm một tầng sáng mênh mông, chiếu lên khuôn mặt của anh.

Anh tuấn, đường nét sắc bén, đôi mắt đen láy, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, hơn nữa... xem ra còn rất trẻ tuổi.

Đây là dáng vẻ năm anh 30 tuổi.

Nơi này là mười năm trước.

Bỗng dưng.

Trái tim dường như đã chết đi lại điên cuồng đập mạnh, máu sôi lên, mũi chua xót đến đau đớn.

Năm nay, Diệp Từ mới 18 tuổi.

Tất cả đều tới kịp.

...

Buổi chiều 2 giờ, bãi đua xe Phong Trì ở ngoại ô thành phố đang là lúc náo nhiệt nhất.

Bên đường đua, một chiếc xe phân khối lớn đậu dưới ánh đèn.

Các bộ phận kim loại trên xe đã được khởi động nóng lên trước lúc đi đấu, bị ánh mặt trời chóng chang sau trưa nướng lên, nhiệt độ cao đến bỏng người.

Bên cạnh xe, một cái chân dài chống xuống, người cầm lái là một thiếu niên có vẻ ngoài như học sinh cấp ba.

Cậu mặc một cái áo hoodie sẫm màu, thiết kế liền mũ hiện lên vẻ trẻ con, dưới vành nón lộ ra mấy nhúm tóc đen mềm nhuyễn, vương lại rõ ràng trên xương lông mày, không giống với những tay đua mô tô ăn mặc chỉnh tề xung quanh.

Diệp Từ, vừa qua sinh nhật 18 tuổi, bỏ học hơn một năm, hiện tại đang đi học lại lớp 11 ở trường tư lập Thiên Thành, giới tính thân thể là nam, giới tính tuyến thể... hồ sơ trên hộ khẩu đã đổi thành Omega mấy ngày trước.

Cậu cầm một xấp tiền mặt, đếm đếm, cất vào túi.

... Còn thiếu nhiều lắm.

Diệp Từ lái xe về phía đường đua, màu mắt nhạt nhẽo và làn da lộ ra một cảm xúc lạnh lẽo, mỏng như sứ, vừa cứng vừa giòn.

Bãi đua xe Phong Trì ở ngoại ô thành phố đã kinh doanh nhiều năm, cung cấp đường đua và cho thuê nhiều loại xe đua, motor, công thức 1,... đều có thể chơi. Bãi đua xe là kinh doanh hợp pháp, nhưng người đến đây đua xe đều không phải dạng hiền lành gì. Đua xe đốt tiền, đường đua, xe, xăng, nơi chốn đều là vàng thật bạc trắng, vì thế những người tới thi đấu đua xe dần dần hứng khởi, bại bởi quy củ tiền bạc, ngay từ đầu chỉ dùng tiền để trợ cấp tiền thuê đường đua và tiền xăng, sau đó nhóm người chơi bắt đầu cá độ, số lượng cũng bành trướng theo, có khi thắng thua một ván lên đến mấy vạn, thua mấy trận mà không có tiền trả thì dùng xe cầm cố cho người ta luôn.

"Đua một trận?" Một người nhuộm tóc vàng cưỡi chiếc Harley đến bên cạnh Diệp Từ, cả người treo đầy khuyên tai, khuyên môi, xích sắt, dỡ xuống đem cân chắc cũng được vài ký.

Tóc Vàng là khách quen của bãi đua xe, kỹ thuật không tệ còn hay dùng thủ đoạn đê hèn, con Harley dưới mông chính là nhờ đua xe mà kiếm được.

Diệp Từ không nhớ kẻ này là ai, chỉ nói đơn giản: "Được."

"Chơi bao lớn?" Tóc Vàng liếʍ liếʍ môi.

Diệp Từ chỉnh chỉnh mũ bảo hiểm, cắn viên kẹo vị sữa bò trong miệng: "Sao cũng được."

Tóc Vàng cười cười, cái chân như bị rối loạn tăng động trượt tới trượt lui trên nền đất, hắn nhìn cách ăn mặc của Diệp Từ, nói ra một giá không tính quá mức: "3000, dám chơi không?"

Diệp Từ rũ mắt: "Dám"

Tích chữ như vàng.

Hai chiếc xe máy chạy đến vạch xuất phát của đường đua.

Tóc Vàng liếc mắt đánh giá Diệp Từ, ánh mắt nhão nhão dính dính dừng trên chân Diệp Từ.

Giày thể thao fake, giá rẻ, sờn cũ, nhưng sạch sẽ, có lẽ dùng thuốc tẩy để tẩy ra, trắng đến ngây thơ.

Tóc Vàng nhếch miệng một cái, vui vẻ trong chiếc mũ bảo hiểm —— ai cũng nói tháng này có một tay đua trâu bò mới đến chơi, chạy điên thế nào mạnh thế nào, còn không phải chỉ là một thằng oắt thôi sao?

Động cơ rít gào, hai chiếc xe phân khối lớn lao khỏi vạch xuất phát.

Mã lực của Harley vô cùng mạnh mẽ, vừa mới bắt đầu đã chạy với tốc độ tối đa, hắn muốn ra oai phủ đầu cho Diệp Từ hít khói. Tuy nhiên xe của Diệp Từ lại ăn xăng nhiều hơn, cho dù phần cứng không địch lại vẫn gắt gao ép khoảng cách. Tình hình hai chiếc xe cứ giằng co như vậy, cho đến đoạn giữa đường đua, Diệp Từ bắt chính xác vùng áp suất thấp hơn một mét phía sau thân trước, pô xe nhả khói phản siêu, chiếc xe Kawasaki hạng nặng gào thét vượt mặt Tóc Vàng.

"Tɦασ mẹ mày!" Tóc Vàng không chịu được thua, lộ ra vẻ mặt hung ác: "Thắng oắt khốn kiếp!"

Vốn dĩ tưởng đang bắt nạt đứa nhỏ trong cuộc đua, ai ngờ là chọc nhầm một con chó săn nhỏ đuổi theo không bỏ.

Diệp Từ mắt điếc tai ngơ, phóng qua khúc cua thứ ba với tốc độ cao, khoảng cách càng lúc càng dài.

Ba nghìn nhân dân tệ sắp bay mất, còn là bị một thằng nhóc con cướp! Gân xanh trên mu bàn tay Tóc Vàng nổi từng cục, liều mạng ngả người ôm cua tăng tốc qua khúc cua, khó khăn lắm mới đuổi kịp, đê tiện ép sát vào xe Diệp Từ. Hai xe chạy song song, khoảng cách chưa tới một mét, Tóc Vàng nhắm chuẩn cơ hội bỏ một tay lái, thình lình vươn ra, muốn bóp phanh xe của Diệp Từ lại.

Trên đường đưa ép đối thủ phanh xe, đâu chỉ là chơi ám chiêu, nói cố ý gϊếŧ người cũng không quá.

Thân xe run rẩy kịch liệt, xóc nảy lên xuống, Diệp Từ dùng tất cả kỹ năng của mình để ổn định lại, rồi không rên một tiếng mà đuổi theo không bỏ, đoạn khoảng cách bị kéo ra kia chỉ một lát đã ép đến gần. Tóc Vàng không tìm được cơ hội chơi xấu nữa, tức muốn hộc máu, chỉ biết chửi đổng.

Vài phút sau, hai xe song song chạy qua vạch đích, Diệp Từ chạy trước hơn nửa xe.

Hoàng Mao lái khỏi đường đua, rung chân giở trò chơi xấu: "Ồ, ngang tay nhỉ?"

Diệp Từ tháo mũ bảo hiểm xuống, liếc hắn một cái.

"Tɦασ," Tóc Vàng nghiến nghiến hàm dưới, làm ra vẻ hung hăng: "Vẻ mặt của mày là sao..."

Lời còn chưa dứt, một cái mũ bảo hiểm từ xa bay đến, đập hắn chảy máu mồm.

Tóc Vàng hoàn hồn lại, đang muốn làm khó dễ, lại bị một chân quét trúng bả vai, ngã lăn xuống đất, sau đó ăn thêm mấy cái đạp mạnh, đau đến không nhấc người dậy nổi.

Diệp Từ nhặt mũ bảo hiểm lên, rũ mắt liếc phanh xe bên trái của cậu: "Tay thiếu đập?"

Tóc Vàng phun bọt máu ra: "Tao ŧɦασ con mẹ mày... A a a a a!"

Nuốt nửa câu thô tục phía sau xuống ——

Một chân Diệp Từ dẫm lên tay trái của hắn.

Xung quanh có không ít người bu đến xem náo nhiệt, nhưng không một ai tiến đến can ngăn.

Ngoại hình Diệp Từ lộ ra vẻ non nớt không hề che giấu, nhưng khí tràng lại thô bạo đến nỗi làm người ta sợ hãi.

Giống như một thanh đao làm từ thủy tinh, yếu ớt, nhưng sắc bén.

Tóc Vàng vừa đau vừa sợ, vài cú vừa rồi cũng đủ để hắn đánh giá thực lực của Diệp Từ —— tám phần là Alpha cao cấp, mình lại có mắt như mù. Hắn không dám hé răng, hít hà, đỏ mắt, lui về phía chân tường.

Diệp Từ ngồi xổm xuống, dùng móng tay cẩn thận bóp chặt vạt áo thun của Tóc Vàng, nhấc lên, dùng ánh mắt hờ hững kiểm tra nửa người trên của Tóc Vàng.

"Làm, làm gì đó?" Tóc Vàng cuống quýt kéo vạt áo xuống.

Diện tích va chạm mô mềm nhỏ hơn 15cm vuông, niêm mạc miệng bị tổn thương, gãy ngón tay... những vết thương rất nhỏ, nhưng có thể bị tạm giam.

Cậu hiểu rõ.

Diệp Từ liếc hắn, lấy di động ra, nhìn có vẻ như nhiệt tình, miệng lưỡi lại ẩn giấu uy hϊếp: "Báo cảnh sát không?"

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Tóc Vàng lắc đầu: "Anh, em không muốn báo, thật không báo."

Diệp Từ gật đầu, đứng dậy, giọng nói trong trẻo sâu thẳm: "3000 kia..."

"Dạ, dạ, 3000, chuyển cho anh ngay đây." Tóc Vàng móc di động ra.

Diệp Từ lắc đầu, nín thở bình tĩnh vài giây, mới chậm rì nói: "... Dùng mua thuốc đi."

.

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này lão Hoắc đang xoa tay hầm hè chuẩn bị bưng nhóc con về nhà [mặt chóa]

Bánh ngọt nhỏ trong cuộc sống hằng ngày ~ cười xem Hoắc cẩu chơi lưu manh thôi, toàn truyện ngược nhất là chương 1.

PS: Xin đừng bị nhóc Từ lừa dối, tuy rằng ẻm đua xe, đánh lộn, hút thuốc... nhưng ẻm là nhược thụ khoác lớp da cường thụ thôi! Bạn nhỏ nào yêu thích cường thụ bây giờ chạy trốn còn kịp...

Chú thích ảnh:

Xe Harley:Cấm Phạm Quy - Chương 1: Trắng đến ngây thơ

Xe Kawasaki:Cấm Phạm Quy - Chương 1: Trắng đến ngây thơ