Chương 6: Người Lạ Mặt.

Lạc Bội Sam nói xong, hất hàm tiến về phía Trần Thi Thi. Dù Lạc Bội Sam không xinh đẹp, hay khí chất đều thua Lạc Ninh Hinh, thì cô ta mặc chiếc váy hồng này cũng vô cùng quyến rũ. Trần Thi Thi rất hài lòng.

" Bội Sam, con lại chọn thêm vài khoảng váy dạ hội nữa, rồi mẹ đưa con đi xem trang sức!"

Thấy Lạc Ninh Hinh mặc váy trắng xinh đẹp, Trần Thi Thi cũng vừa lòng, ít nhất bữa tiệc hôm đó cô sẽ không làm mất mặt Lạc Gia. Lạc Bội Sam và Lạc Ninh Hinh chọn thêm vài mẫu váy mới, rồi cùng Trần Thi Thi đi đến tiệm trang sức.

Trong tiệm trang sức, thập phần chói mắt. Lạc Bội Sam và Trần Thi Thi được nhân viên giới thiệu một bộ trang sức kim cương, nằm trong bộ sưu tập mới bao gồm hoa tai ,dây chuyền nhẫn và vòng tay. Với đường cắt tinh xảo, những viên kim được thiết kế thủ công đẹp mắt, giá thành của chúng dĩ nhiên là rất cao. Lạc Bội Sam thực thích bộ trang sức này.

" Mẹ, bộ trang sức này khá hợp với con, mẹ thấy sao? Con lấy bộ trang sức này nha!"

Trần Thi Thi nhìn bộ trang sức trên tay Lạc Bội Sam, bà ta dịu dàng ngọt ngào nói.

" Con thích là được! Mẹ thấy nó cũng hợp với cái váy con chọn khi nãy. Nhìn rất cao quý, thật hoàn hảo khi con đeo chúng."

Nói xong Trần Thi Thi đi đến tủ kính, nhìn qua một lượt, rồi mới chọn một bộ trang sức đá quý. Trông đơn giản, giá thành cũng không quá cao, rồi đưa cho Lạc Ninh Hinh. Bộ trang sức được làm bằng đá quý Topaz màu xanh dương, thiết kế theo hình giọt nước. Tuy không quý như kim cương, nhưng bộ trang sức cũng có nét đẹp riêng của nó. Lạc Ninh Hinh cũng rất thích.

" Mẹ, con cảm ơn mẹ! Con rất thích nó!" Lạc Ninh Hinh mừng rỡ kêu lên.

Trần Thi Thi vẻ mặt không cảm xúc nói.

" Thích là được rồi!"

Thật sự người ngoài nhìn vào, có thể thấy Trần Thi Thi rất cưng chiều Lạc Bội Sam. Bộ trang sức của Lạc Bội Sam, đắt gấp mấy lần của Lạc Ninh Hinh.

Lạc Ninh Hinh không buồn, bởi vì trang sức của mình không cao giá như Lạc Bội Sam, cô chỉ buồn vì Trần Thi Thi ngày càng lạnh nhạt với cô hơn. Dù Lạc Ninh Hinh có học giỏi như thế nào, ngoan ngoãn ra sao, cũng không bằng Lạc Bội Sam.

Lạc Ninh Hinh không biết rằng, từ lúc cô bước vào cửa hàng trang sức, có một đôi mắt luôn nhìn về phía cô. Đôi mắt màu hổ phách, với lông mày rậm, và hàng mi cong vυ"t. Chăm chú nhìn Lạc Ninh Hinh không rời.

Chờ đợi hai mẹ con Lạc Bội Sam quá lâu, Lạc Ninh Hinh liền đi vệ sinh một chút, nhìn bản thân mình trong gương, cô có chút tự ti. Thật sự nếu không có Lạc Gia, thì cô cũng chỉ là một con vịt xấu xí như Lạc Bội Sam nói. Sợ hai người họ chờ lâu sẽ tức giận, cô rửa tay xong thì đi nhanh ra ngoài.

Chưa kịp bước ra khỏi cửa, một bàn tay thon dài đã đưa đến bịt miệng cô, đẩy cô vào phòng vệ sinh khóa cửa lại. Lạc Ninh Hinh sợ hãi, cô run rẩy tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Nhưng anh ta thật sự quá anh tuấn, khiến cô quên đi bản thân đang gặp nguy hiểm.

" Cô gái, cô im lặng một chút! Xong việc tôi sẽ thả cô ra, đừng sợ!" Người đàn ông đó nói với cô, ngay cả giọng nói cũng khiến Lạc Ninh Hinh trầm mê.

Ở khoảng cách gần như thế này, cô có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh đang đập. Bên ngoài cô cũng nghe thấy nhiều tiếng bước chân, một vài phút sau liền yên ắng trở lại. Dường như không còn nguy hiểm nữa, người đàn ông này mới vội buông cô ra.

" Không sao chứ? Xin lỗi vì đã làm như vậy với cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ!" Anh ta nhìn Lạc Ninh Hinh nói, ánh mắt xẹt qua một tia si mê, rồi mới nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh đi mất.

Lạc Ninh Hinh đứng trong nhà vệ sinh, tim đập như muốn văng luôn ra ngoài, cô điều chỉnh lại hơi thở một chút, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh. Vừa nhìn thấy Lạc Ninh Hinh, mẹ con Trần Thi Thi lại đay nghiến cô không ngừng.

" Chị biết điều một chút có được không? Có biết tôi và mẹ phải đứng đây chờ chị bao lâu rồi không? Đi vệ sinh cũng lâu như vậy? Thật là khiến người ta chán ghét mà!" Lạc Bội Sam nhăn nhó chì chiết cô.

" Chẳng được một cái tích sự, có lần sau thì tự mình đi xe buýt về!" Trần Thi Thi cũng nói thêm vào, hai mẹ con xem Lạc Ninh Hinh còn hơn cả kẻ thù của mình.

" Mẹ, Bội Sam! Con xin lỗi!" Lạc Ninh Hinh cúi đầu nói. Lúc nào cũng như thế, không cần biết cô có sai hay không? Nhưng nhất định phải xin lỗi, nếu không cô sẽ bị bọn họ đay nghiến đến chết mất.

" Hừ!" Trần Thi Thi lúc này mới bớt cay nghiệt lại, bà ta và Lạc Bội Sam xoay lưng đi thẳng, Lạc Ninh Hinh chỉ có thể lầm lũi theo sau.

Ở một nơi cách Lạc Ninh Hinh không xa.

" Sếp, nãy giờ anh đi đâu vậy? Làm tôi và bọn họ đi tìm gần chết!" Một người đàn ông đau khổ nói.

" Đi tìm mèo nhỏ đùa giỡn một chút, nhưng có lẽ tôi gây rắc rối cho mèo nhỏ rồi!" Anh nhìn Lạc Ninh Hinh nói, rồi nhấp một ngụm cà phê.

" Mèo nhỏ ở đâu cơ chứ? Nơi này làm sao có mèo được?" Người đàn ông kia bất lực hỏi.

" Tôi nói có!" Anh lạnh lùng trầm thấp giọng nói, những người đứng sau lưng lập tức cúi đầu câm nín.

______🍒To be continued🍒______