Chương 25: Như Một Thiên Thần.

Hai ngày sau, Lạc Ninh Hinh đi đến đại học quốc gia, cô vào phòng hiệu trưởng báo danh. Khác với trong tưởng tượng của cô, ngài hiệu trưởng cư xử với Lạc Ninh Hinh rất chu đáo, quan tâm đến cô. Trong lòng Lạc Ninh Hinh có chút ấm áp, cô biết rằng chắc chắn là nhờ Âu Dương Tư Thần, nên cô mới được đối xử đặc biệt như vậy đi.

Vào khoa thiết kế, mọi ánh mắt đều nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Lạc Ninh Hinh lại có chút hoang mang, cô chỉ mới vào đại học hôm nay, càng không động chạm đến ai. Tại sao mọi người nhìn cô đáng sợ đến vậy?

Bơ đi mọi ánh mắt, Lạc Ninh Hinh đi vào lớp học, xung quanh lại ồn ào bàn tán.

" Nhìn kìa! Tai sao trong trường của tụi mình, lại có kẻ không biết liêm sỉ như vậy?"

" Đúng nha! đã vậy còn hống hách làm lơ chúng ta."

" Nhìn trên mạng xem, toàn hình ảnh không đứng đắn! Đúng là vô sỉ!"

Lạc Ninh Hinh cũng đã nghe loáng thoáng được, bọn họ là đang nói xấu cô, nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn bình tĩnh không lên tiếng.

Hình ảnh trên mạng chắc chắn chính là Lạc Bội Sam ra tay. Nhưng để mà lan truyền mạnh như vậy, là nhờ một tay Lâm Như Tuyết sắp xếp. Đang ngồi chăm chú thiết kế, bên cạnh Lạc Ninh Hinh có người ngồi xuống, giọng nói ngọt ngào như mật ngọt, vừa quen vừa lạ.

" Đúng là Lạc Ninh Hinh tiểu thư! Tôi còn sợ mình nhìn nhầm."

Là Lâm Như Tuyết, thấy cô ta ngồi cạnh nhìn mình cười nói, Lạc Ninh Hinh có chút ngượng ngùng. Nhưng cô cũng nở nụ cười gượng gạo đáp lại.

" Lâm tiểu thư, xin chào! C cũng học thiết kế thời trang sao?"

Lâm Như Tuyết đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, hôm nay cô ta mặc bộ váy hồng, làm bằng vải voan nhìn tươi sáng, đầu tóc xoăn xõa ngang vai. Trông cô ta ra dáng thiếu nữ tươi trẻ.

" Đúng vậy nha! Từ giờ chúng ta là bạn học của nhau rồi, tôi có thể làm bạn của cô không?" Lâm Như Tuyết cười, cô ta gật đầu trả lời

Lạc Ninh Hinh có hơi hơi tự ti với thân phận của chính mình bây giờ, cô muốn từ chối khéo.

" Lâm tiểu thư, thật là ngại quá! Tôi bây giờ không còn là con gái Lạc gia nữa! Còn cô là đại tiểu thư của Lâm gia, thân phận hiện tại có chút không hợp!"

Lâm Như Tuyết lại không chịu từ bỏ mà tiếp tục nói.

" Tôi không cảm thấy ngại về việc đó! Tôi thật sự rất muốn kết bạn với cô!"

Nhìn Lâm Như Tuyết vẻ mặt thành khẩn nắm lấy tay cô, Lạc Ninh Hinh cũng dần buông bỏ ý định từ chối mà đồng ý.

" Nếu cô thật sự muốn làm bạn thì thật vinh hạnh cho tôi rồi! Tôi cũng không thể từ chối được nữa!"

Lâm Như Tuyết mặt làm như là đang rất vui vẻ, nhưng ai mà biết được sau khi cô ta chào Lạc Ninh Hinh rồi ra ngoài, vẻ mặt cô ta bỗng chốc thay đổi đến kinh ngạc. Khinh thường cùng chán ghét, chính là khuôn mặt của cô ta bây giờ.

Lấy khăn tay trong túi áo ra, Lâm Như Tuyết mạnh mẽ lau sạch đôi tay vừa mới nắm lấy Lạc Ninh Hinh. Cô ta khẽ bĩu môi ra vẻ kinh tởm, xong xuôi cô ta vứt khăn vào thùng rác, rồi uyển chuyển giẫm lên giày cao gót mà đi.

Chiều tan lớp học, Lạc Ninh Hinh thu dọn đồ vật cũng đi về nhà, ngoài hành lang một nhóm ba bốn nữ sinh đứng đó chờ cô. Thấy Lạc Ninh Hinh đi ra, một nữ sinh trong bọn chúng đứng trước mặt cô, tay khoanh trước ngực ra oai.

" Đồ điếm! Tốt nhất là nên cút khỏi đây đi, đừng làm ô uế ngôi trường này!"

Lạc Ninh Hinh mặt không vui, cô cảm thấy khó chịu, rồi chậm rãi lùi về phía sau đi lối khác. Chúng không chịu để yên cho cô, mà tiếp tục đuổi theo, rồi giật tóc cô ra đằng sau. Lại một nữ sinh khác lao đến, cô ta túm lấy balo của Lạc Ninh Hinh vứt xuống đất, chân giẫm đạp không thương tiếc.

Lạc Ninh Hinh đang bất lực vì không chống cự được, phía sau một giọng nam nhân xa lạ mà trong trẻo vang lên.

" Các cô đang làm gì vậy? Vừa mới vào học ngày đầu tiên đã làm loạn, bắt nạt người khác sao?"

" Là nam sinh xuất sắc của trường à, kêu là gì nhỉ? Hàn Mặc Phong đúng không? Cũng chỉ là tên rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!" Nữ sinh nhìn Hàn Mặc Phong nhăn mày không thích.

Một nữ sinh khác lên tiếng the thé khó nghe.

" Đủ rồi! Chúng ta vẫn là nên đi thôi, không nên chọc tức hắn. Hắn là bảo bối của hiệu trưởng, đến tai ông ấy chúng ta lại gặp phiền phức."

Bọn chúng nhìn nam nhân bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, buông Lạc Ninh Hinh ra mặt không vui. Trước khi rời đi, còn không quên buông một câu hăm dọa.

Hàn Mặc Phong đi lại nhặt balo dưới đất lên, phủi phủi bụi đưa lại cho Lạc Ninh Hinh.

Lạc Ninh Hinh nhìn Hàn Mặc Phong đánh giá, hắn anh tuấn tri thức, mũi thì cao đường nét hài hòa. Đôi mắt màu nâu đen có chút bí ẩn, cao tầm một mét tám, có lẽ hơn thế cô không chắc.

" Cảm ơn anh nhiều!" Đưa tay nhận lại balo, Lạc Ninh Hinh cúi đầu nói cảm ơn.

Hàn Mặc Phong đứng bất động nhìn cô, hắn chưa gặp người phụ nữ nào có một loại khí chất trong sáng, thuần khiết như cô. Hôm nay Lạc Ninh Hinh mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tóc được thắt gọn một bên, chỉ dùng chút kem chống nắng và son môi cũng khiến cô trông thật xinh đẹp.

Dưới ánh chiều tà, vẻ đẹp của cô càng thêm tỏa sáng. Vài sợi tóc mây đung đưa trong gió, nhìn cô như một thiên thần, đang đứng trước mặt Hàn Mặc Phong.