Chương 12: Tôi Muốn Chịu Trách Nhiệm.

Đầu đây bên kia Mặc Vũ kêu gào.

" Âu Dương Tư Thần, cậu muốn tôi đến đâu? Cậu ói địa chỉ ra đây, bệnh của cậu tái phát à? Âu Dương Tư......" Tút Tút Tút.

"Cmn, Âu Dương Tư Thần khốn nạn! Lần sau có chết cũng đừng tìm tôi!" Mặc Vũ tức giận rống lên.

Bên đây, Âu Dương Tư Thần ngắt điện thoại, anh đưa tay nâng cằm của Lạc Ninh Hinh lên cao, đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của cô. Lạc Ninh Hinh nhờ thuốc nên bạo gan hơn hắn, cô chủ động cắи ʍút̼ cánh môi của anh, lại mạnh dạn tiến sâu hơn vào khoang miệng Âu Dương Tư Thần.

Sự chủ động của cô, lại kí©h thí©ɧ anh nhiều hơn. Không thể tiếp tục ở trạng thái bị động, Âu Dương Tư Thần liền quấn lấy cái lưỡi ướŧ áŧ của cô, mà hôn mà mυ"ŧ. Đầu lưỡi Lạc Ninh Hinh cảm thấy tê rần, cô như bị anh lấy hết không khí vậy. Đến khi thỏa mãn, anh mới rời khỏi môi cô. Lạc Ninh Hinh cơ thể vô lực, cô thở dốc, tựa vào ngực Âu Dương Tư Thần.

" Em đang khiến tôi phát điên lên! Tôi không thể khống chế ham muốn của mình nữa rồi!" Anh cúi xuống nhìn cô nói, đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ.

Bấy nhiêu đây không thể thỏa mãn cô, Lạc Ninh Hinh đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên người anh ra. Bàn tay bé nhỏ của cô không tự chủ mà sờ loạng, cô vuốt ve cơ bụng săn chắc của Âu Dương Tư Thần. Cô lại nghịch ngơm, véo hai *** *** *** của anh.

" Là do em chọc tôi thôi!"

Âu Dương Tư Thần bị kí©h thí©ɧ đến cực điểm, anh đẩy cô ngã xuống giường, rồi áp cơ thể mình lên người Lạc Ninh Hinh. Anh giữ hai tay cô ở đỉnh đầu, rồi mạnh mẽ hôn lên cánh môi cô. Lần này, anh làm người chủ động, rời đi môi cô, anh hôn xuống cổ Lạc Ninh Hinh. Động tác của anh làm cô thấy sướиɠ, Lạc Ninh Hinh vặn vẹo cơ thể, cô rên lên.

" Ưʍ...ahhh...ưʍ.."

Âu Dương Tư Thần nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, phía dưới của anh bắt đầu rục rịch, anh chỉ muốn chiếm lấy cô gái này cho riêng mình. Anh đưa tay cởϊ qυầи áo của mình, lại rũ bỏ chiếc váy của Lạc Ninh Hinh xuống.

Vật nhỏ của anh bắt đầu đến gần nơi tư mật của cô, nơi đó đã ẩm ướt từ lâu. Âu Dương Tư Thần nhẹ nhàng cho vào, Lạc Ninh Hinh đau đớn mày nhíu chặt, đây là lần đầu tiên của cô.

" Ahhh,...đau...đau..." Lạc Ninh Hinh kêu lên, cô đưa tay cào cấu lưng của anh, bên dưới một dòng máu đỏ chảy ra.

Âu Dương Tư Thần giật mình, vậy mà anh lại làm ra cái chuyện khốn nạn này.

" Xin lỗi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!" Âu Dương Tư Thần hôn lên cái trán ướt đẫm của cô nói.

" Muốn, cho tôi đi! Tôi muốn nữa!" Lạc Ninh Hinh ôm chặt Âu Dương Tư Thần kêu lên, cảm giác đau lúc nãy đã không còn, mà thay vào đó làm cảm giác sảng khoái đến điên dại.

Âu Dương Tư Thần cũng vậy, bên dưới của anh bị cô bóp chặt. Anh nhẹ nhàng ra vào, lại sợ làm đau cô. Mỗi một lần anh lại vào sâu hơn, khiến đầu óc Lạc Ninh Hinh quay cuồng, hông cô cũng tự động di chuyển. Trong căn phòng lớn, tràn ngập sự hoan ái, cùng tiếng thở dốc của hai người.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Ninh Hinh cả người ê ẩm thức dậy. Cơ thể cô mệt mỏi rã rời, bụng dưới của cô cảm thấy đau và khó chịu. Nghe thấy tiếng thở đều, eo cô còn bị cánh tay đàn ông ôm lấy. Lạc Ninh Hinh giật mình, cô quay người nhìn lại, nước mắt cô lăn dài. Cô vậy mà lại ngủ với đàn ông a, nếu Lạc Chí Bằng và Trần Thi Thi biết được, họ sẽ gϊếŧ chết cô vì làm mất mặt Lạc gia.

Âu Dương Tư Thần cảm nhận được tiếng khóc của Lạc Ninh Hinh, anh mở mắt tỉnh dậy. Nhìn Lạc Ninh Hinh mặt đầy nước mắt, nội tâm anh bỗng khó chịu. Anh vòng tay ôm cô chặt hơn.

" Thật xin lỗi! Tôi không muốn làm em tổn thương! Tôi muốn chịu trách nhiệm với em!" Giọng anh sủng nịch nói.

Lạc Ninh Hinh tai nghe đến khó chịu, cô đưa tay đẩy Âu Dương Tư Thần ra, giọng run run nói.

" Chịu trách nhiệm sao? Anh sẽ cưới tôi? Anh không cần phải làm vậy đâu, người sai là tôi mà. Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với chính mình." Cô nhớ hết chứ, đêm qua là do cô chủ động. Vậy thì sao phải bắt người khác chịu trách nhiệm cho hành động sai trái của mình?

Lạc Ninh Hinh nói xong, cô lấy chăn quấn lấy cơ thể, rồi chạy vào phòng tắm. Âu Dương Tư Thần cũng là mặt lộ rõ vẻ hụt hẫng, anh đến gần cửa lên tiếng.

" Em không muốn cũng không sao! Đợi lát nữa Du Cảnh mang quần áo đến, thay tốt hãy đi."

Một lúc sau, Lạc Ninh Hinh trong phòng tắm bước ra. Tóc tai cô rũ rượi, đôi mắt đỏ hoe, cô lại trốn ở trong mà khóc.

Âu Dương Tư Thần tây trang đã chỉnh tề, giày da bóng loáng, anh cầm quần áo và một tấm danh thϊếp, đi đến đưa cho cô.

" Bây giờ tôi phải đi rồi! Có khó khăn hãy gọi cho tôi, tôi sẽ giúp em. Nhớ giữ gìn sức khỏe, tôi hi vọng em sẽ gọi cho tôi." Âu Dương Tư Thần nói xong thì rời đi.

Lạc Ninh Hinh thẩn thờ cầm lấy quần áo, thay đồ xong cô cũng đi khỏi đó. Cô sợ, nhưng Lạc gia là nơi duy nhất cô có thể về.

Về đến nhà, Lạc Ninh Hinh đã thấy một nhà ba người đang ngồi trong phòng khách, bọn họ mặt giận dữ nhìn cô. Lạc Ninh Hinh chưa kịp mở miệng, thì Lạc Chí Bằng đã đứng lên. Ông ta tiến đến, trong tay là một xấp hình, ném vào mặt Lạc Ninh Hinh một cách mạnh bạo. Chưa kịp hoàng hồn, Lạc Chí Bằng lại lên tiếng trước.

"Xem mày đã làm gì? Mà người ta lại gửi những tấm hình này tới đây?"

Lạc Ninh Hinh đưa tay nhặt từng tấm hình lên. Mặt trên chính là hình ảnh cô ở quán bar ngày hôm qua, tay cầm rượu uống lên không ít. Lại còn những tấm hình chụp cô, được Dương Trí Viễn ôm vào khách sạn.

" Chị, dù gì cũng là con gái lạc gia! Chị thế này mặt mũi lạc gia để đâu nha."

Lạc Bội Sam vừa nói vừa đứng dậy, cô ta tiến đến trước mặt Lạc Ninh Hinh, đưa tay kéo cổ áo cô xuống. Vẻ mặt vờ hốt hoảng nói tiếp.

" Chị, dấu vết trên cổ chị là sao nha? Thật là không biết xấu hổ, lại lên giường với đàn ông cả đêm không về."

"Ba, danh dự của Lạc gia bị chị ta vứt hết rồi."