Chương 33: Chiếm Lấy Em (2)

Đôi bàn tay của Hạo Thiên càng ngày càng không yên phận, liên tục bóp nắn ngực của Đan Linh.

Trước sự khıêυ khí©h của hắn, tâm trí cô càng trở nên mơ màng, không nhịn được mà rêи ɾỉ liên tục.

"Ưʍ...a....ưʍ..."

Hạo Thiên nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đưa lưỡi liếʍ nhẹ lên gương mặt xinh xắn mê người kia.

"Nhìn em như đang...câu dẫn anh vậy..."

Đan Linh thở hổn hển, đưa mắt nhìn hắn, không kiềm được lòng mà nhướng người lên hôn vào môi hắn. Trước sự chủ động của cô, Hạo Thiên vô cùng bất ngờ kèm theo đó là sự vui sướиɠ khó tả.

Chỉ đơn thuần là môi chạm môi nhưng đã khiến người Hạo Thiên nóng như lửa đốt, hung hăng tách môi cô ra, dùng chiếc lưỡi tinh ran của mình trêu đùa lưỡi cô, quấn quýt nó không buông, dây dưa điên cuồng.

Buông môi cô ra, bờ môi quyến rũ của Hạo Thiên di chuyển xuống cặp ngực căng tròn trắng nõn kia, đúng là kiệt tác của ông trời.

Hắn nhanh chóng cởϊ áσ ngực ra, bầu ngực to to hiện rõ trước mắt hắn.

Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn nuốt nước bọt, bầu ngực kia làm hắn thèm thuồng kinh khủng.

Đưa chiếc lưỡi liếʍ nhẹ vào nhũ hoa hồng hào, cảm giác vô cùng sung sướиɠ.

Bàn tay kia lại tiếp tục không yên phận, đưa tay xoa nắn ngực cô, cảm giác vô cùng thoải mái.

Nó mềm quá! Độ đàn hồi cũng tốt nữa!

Bàn tay còn lại trượt trên cái bụng phẳng lì sau đó trực tiếp nâng đùi cô lên, đôi môi của hắn di chuyển chạm vào đùi cô, nhẹ nhàng cắn một cái, để lại một dấu vết đỏ chói.

"Đây chính là dấu ấn của anh!"

Đan Linh giương mắt nhìn cặp đùi trắng trắng của mình xuất hiện một dấu đỏ đỏ vô cùng chói mắt.

Hôn lên đùi cô, hắn dịu dàng nói, "Bây giờ em đã là của anh."

Cô nhìn hắn, do bị hạ xuân dược nên không hề có bất cứ hành động kháng cự nào. Tâm trí không hề tỉnh táo, đầu óc mơ mơ màng màng mặc cho hắn đυ.ng chạm vào cơ thể cô.

John không thể chạm vào cơ thể cô...nhưng có lẽ Hạo Thiên thì...được.

Không khí trong phòng càng trở nên nóng bức, Hạo Thiên mở từng nút áo ra một cách chậm rãi, cố tình để cô quan sát toàn bộ quá trình nhằm kí©h thí©ɧ cô.

Cơ thể vốn đang khó chịu, muốn được ai đó giải tỏa sự khó chịu ấy, nhìn Hạo Thiên chậm rãi cởi nút áo, cô thật sự rất muốn gạt tay hắn ra, để mình tự tay cởi từng nút.

Hành động của hắn khiến cô chướng mắt quá đi mất!

Cô không nhịn được, gạt tay hắn ra, bàn tay nhỏ cởi từng nút áo của hắn một cách nhanh chóng.

Nhìn hành động của cô gái nhỏ ở trong lòng mình, Hạo Thiên bất giác mỉm cười hạnh phúc.

"Em nôn nóng đến thế sao?" Bàn tay nhấc cằm cô lên.

Bờ môi khẽ hở, gương mặt ửng đỏ yêu kiều, thật sự khiến đàn ông nhìn vào muốn làm thịt cô ngay lập tức.

"Tôi...tôi..."

Quá khó chịu đi mất!

"Hửm?" Ánh mắt nhu mì nhìn cô, cái lưỡi tinh nghịch lại không yên phận liếʍ nhẹ vành tai làm nó đỏ ửng.

Trước sự trêu ghẹo của hắn, cô thật sự vô cùng khó chịu.

"Tôi...hiện tại đang rất...khó chịu!"

"Khó chịu lắm sao?"

Cô gật đầu.

Hắn cười nhẹ nhàng, xoa đầu cô đầy âu yếm yêu thương.

"Anh sẽ giúp em hết khó chịu." Rồi nhanh chóng mυ"ŧ lấy đôi môi cô, hôn thật thô bạo, giống như du͙© vọиɠ mấy lâu nay đang được bộc phát ngay bây giờ.

Cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn phối hợp theo.

Hạo Thiên cười hài lòng, rất nhanh cởϊ áσ sơ mi ra, tháo thắt lưng quần ra, vứt tứ tung xuống sàn.

Bắt đầu rồi...

Không muốn chừng chừ nữa, Hạo Thiên giúp Đan Linh cởi nốt những thứ vướng víu trên người.

Cơ thể tuyệt đẹp phơi bày trước mắt hắn, Hạo Thiên càng ngắm nhìn càng cảm thấy kí©h thí©ɧ.

Mọi thứ giống như không cần phải kiềm chế.

Hắn trêu đùa khıêυ khí©h cô khiến cô chịu không nổi, dùng hai tay bấu víu vào tấm lưng trần săn chắc của hắn.

Màn nóng bỏng bắt đầu...

"A! Đau...đau quá đi mất!"

Đan Linh không nhịn được cơn đau đớn từ hạ thân, cắn môi kêu lớn. Một giọt lệ trong suốt rơi trên gò má trắng trẻo xinh xắn kia.

Máu từ nơi ấy chảy ra, trên drap giường trắng lưu lại vệt máu đỏ, minh chứng cho đêm đầu tiên của cô.

Hạo Thiên dừng mọi động tác lại, cúi người xuống, ân cần hôn lên nước mắt của cô, động tác vô cùng dịu dàng vuốt ve mái tóc cô. Ánh mắt hắn nhìn gương mặt đau đớn của cô, nhìn giọt lệ trên gò má kia, lòng bất giác co thắt lại, vô cùng đau nhói.

"Anh xin lỗi em!"

Dùng tay lau đi giọt nước mắt, hôn lên trán cô.

"Anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút!"

Trước sự dỗ dành đầy ngọt ngào, hàng mày xinh xắn khẽ giãn ra, nhìn thấy như thế, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết đây là lần đầu của cô, nên rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn thấy đau dù bị hạ xuân dược.

Có thể nói lần đầu không hề đơn giản tí nào!

Cảm giác vô cùng đau.

"Ngoan, anh nhất định sẽ yêu thương em thật dịu dàng!"

Đan Linh giương mắt nhìn Hạo Thiên, cô có thể cảm nhận được sự yêu thương từ đôi bàn tay đang vuốt ve tóc cô, ánh mắt chứa chan tình cảm dạt dào nhìn cô.

Tất thảy cô đều cảm nhận được, cảm nhận rõ từng chút một.

Hạo Thiên cẩn thận từng chút một, động tác cực kì nhẹ nhàng, yêu thương nâng niu cô như báu vật quý giá vì sợ cô đau.

Nếu cô đau thì lòng hắn cũng rất đau.

Đan Linh ngoan ngoãn phối hợp với hắn.

Hai người cứ thế mà điên cuồng suốt một đêm.

Qua tấm rèm cửa sổ từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy rất rõ hai bóng dáng đang quấn quýt nhau không rời. Động tác vừa điên cuồng lại vừa nhẹ nhàng.

Có thể thấy Hạo Thiên vô cùng yêu thương cô.

Hắn hôn lên xương quai xanh của Đan Linh, để lại rất nhiều dấu vết đỏ rực tựa như bông hoa nở rộ.

"Đan Linh, em bây giờ là người phụ nữ của anh!"

Đan Linh dựa vào ngực Hạo Thiên, mệt mỏi nằm vào lòng hắn. Hai mắt cô nhắm chặt như đang ngủ rất ngon.

Hắn vui sướиɠ hôn cô vì hắn biết hắn chính là người đàn ông đầu tiên của cô.

Ôm cô âu yếm trong lòng, khẽ nói lời yêu thương.

"Anh yêu em!"