Chương 32: Chiếm Lấy Em (1)

Trong một căn phòng lớn, John đặt Đan Linh lên giường, ánh mắt thèm thuồng đầy khát vọng nhìn cơ thể ẩn hiện sau lớp áo sơ mi thanh lịch kia.

Ngón tay thon dài của anh mò đến chiếc nút áo đầu tiên, nhẹ nhàng cởi nó ra một cách thành thạo. Anh đã từng làm công việc này đối với rất nhiều cô gái.

Mỗi nút áo được cởi ra, khiến lòng anh ta lại càng nôn nóng hơn. John rất muốn thịt cô gái này ngay tại đây.

Mùi hương hoa hồng dịu nhẹ thoang thoảng quanh đây, John hai mắt nóng rực nhìn người con gái đang khó chịu cọ quậy xung quanh.

"Nóng...nóng quá..." Đan Linh khó chịu uốn éo người, bờ môi khẽ hở trông vô cùng quyến rũ, hai má ửng hồng đáng yêu.

Dung mạo tuyệt đẹp của Đan Linh khiến John không thể kiềm làm được, cô quá mức quyến rũ khiến anh ta điên đảo.

Chiếc cổ trắng nõn nà đẹp không tì vết khiến anh ta chỉ muốn cúi xuống cắn một cái nhưng cơ thể nhỏ kia liên tục cử động làm cho anh ta khó cắn được cái cổ nhỏ kia.

John vuốt mái tóc óng mượt của Đan Linh, cúi mặt nói khẽ vào tai cô:

"Từ từ thôi bé cưng à, anh nhất định sẽ làm em thỏa mãn!" Nói rồi anh ta đưa lưỡi liếʍ nhẹ vào vành tai của Đan Linh giống như đang kí©h thí©ɧ cô ấy.

Cặp đùi trắng trẻo không chịu yên cứ liên tục chà sát vào nhau, Đan Linh hiện tại đang vô cùng khó chịu.

"Bé cưng à, em đừng vội, đêm còn dài, anh nhất định sẽ đưa em lêи đỉиɦ!"

Như có một chút ý thức còn xót lại, Đan Linh cố gắng cự tuyệt đôi tay đang mở từng nút áo của cô ra.

"Đừng..."

Cô dù bị hạ xuân dược khiến đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn có thể cảm nhận được ai đó đang cố tình cởi nút áo của cô.

Đan Linh cố mở to mắt, nhưng đầu óc cô hiện tại vô cùng choáng váng, hình ảnh gương mặt John mờ ảo, cô không biết đó là ai nhưng cô nhất định sẽ không để người đó làm điều bậy bạ với cơ thể của mình.

Cô dùng tay gạt tay người đó, muốn đẩy anh ta ra.

John bị đẩy ra nhưng không hề tức giận, ngược lại còn cười một cách dâʍ ɖu͙©.

Liếʍ môi mấy cái, có thể nói hiện tại anh ta đang rất thèm khát.

Mặc kệ sự cự tuyệt của cô, John đưa tay tiếp tục cởi nút áo, làn da trắng nõn dần hiện ra rõ, ngực của cô nửa ẩn nửa hiện dưới lớp áo sơ mi. Anh ta không kiềm chế được rồi, nhìn đôi môi kia, chỉ hôn một cái.

John cúi đầu định dùng môi mình chạm vào môi cô nhưng một tiếng đùng làm anh dừng mọi động tác lại. John xoay người nhìn ra cửa, phát hiện một người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú không kém phần yêu nghiệt, cực kì đẹp trai.

Sắc mặt người đàn ông tối sầm, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

John khẽ rùng mình, định chạy xuống giường thì Hạo Thiên đã lao đến đè anh ta xuống sàn đánh tới tấp.

Mỗi lực đánh của Hạo Thiên vô cùng mạnh, giống như thường xuyên tập boxing, cứ thế khiến khuôn mặt đẹp trai của John trở nên bầm dập.

"Tên chết tiệt, người dám động vào cô ấy!"

Hạo Thiên hét lớn, không ngừng dùng tay đánh John thật mạnh sau đó đứng dậy dùng đôi chân thon dài đá anh ta thêm mấy cái.

John bị Hạo Thiên đánh đến mức vô cùng thê thảm, sợ hãi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa lại.

Nhìn tên đó bị hắn đánh thành bộ dạng như thế nhưng trong lòng Hạo Thiên vẫn không thể nguôi đi lửa giận trong lòng.

Hắn nhìn Đan Linh, cô như một con sâu, liên tục ngọ quậy, hình như cô đang rất khó chịu.

"Nóng...nóng quá đi..." Cô thật sự đang rất kiềm chế bản thân.

Hạo Thiên nhìn cô, khẽ ôm vào trong lòng, để cô dựa người vào lòng hắn. Hắn âu yếm vuốt ve mái tóc của cô, giọng rất mực dịu dàng.

"Không sao đâu, có anh đây rồi, sẽ không ai làm gì em đâu."

Hắn ân cần nắm lấy bàn tay của Đan Linh.

Cơn nóng trong người cứ bộc phát dữ dội khiến cơ thể cô vô cùng khó chịu, khó chịu một cách kinh khủng.

Cô liên tục cử động khiến vòng ngực căng tròn cọ xát vào lòng ngực của Hạo Thiên, bỗng chốc mặt hắn trở nên đỏ ửng.

Đan Linh khó khăn nhìn ngẩng mặt lên, mờ mờ ảo ảo nhìn gương mặt của Hạo Thiên. Tuy đầu óc đang mơ màng không tỉnh táo nhưng cô biết người đàn ông đang ôm mình chính là Hạo Thiên.

Vì...vì gương mặt này cả đời cô cũng không quên được.

"Hạo Thiên, Hạo Thiên..." Cô gọi tên hắn, đưa đôi tay xinh đẹp chạm vào gò má hắn.

Nhìn gương mặt bị hạ dược của cô, mê người quyến rũ khiến đàn ông điên đảo.

Hạo Thiên không nhịn được, cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn thật sâu, tuy mang theo vẻ dịu dàng nhưng cũng vô cùng mạnh bạo.

Hắn xâm chiếm môi cô, mυ"ŧ lấy nó như con mãnh thú đang thèm khát thức ăn.

Cả người Đan Linh cũng bất giác phối hợp theo hắn.

Hai người điên cuồng hôn nhau đắm đuối. Bàn tay to lớn của hắn không tự chủ mà mò đến chạm vào cặp ngực trắng nõn của cô.

Mềm! Nó thật sự rất mềm!

Đột nhiên hắn cảm thấy...chiếc áo ngực kia thật vướng víu, muốn cở nó ra quá đi mất!

"Hạo Thiên..."

Cô một lần nữa gọi tên hắn khiến du͙© vọиɠ trong người càng cao hơn.

Hắn vẫn hôn cô, nụ hôn vừa ôn nhu lại mang vẻ chiếm hữu cao.

Hạo Thiên ôm cô thật chặt, để cô cọ sát vào người mình. Hắn thích cảm giác cơ thể cô liên tục cọ xát vào người hắn làm cho hắn vô cùng hưng phấn, du͙© vọиɠ càng tăng cao.

Hắn nhu mì vuốt tấm lưng của Đan Linh, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như cánh hoa rơi, ấm áp nhẹ nhàng khiến người ta điên cuồng.

"Em đừng lo, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng với em!"