Chương 28: Ai Bẫy Ai

Tại một khoảng sân trống không một bóng người, Thảo Vân mặc áo thun trắng cùng quần jean đen, đeo mũ lưỡi trai để không ai nhìn thấy mặt mình.

Thảo Vân đi đến xích đu gần đó ngồi giống như đang chờ ai đó.

Một lúc sau, một người đàn ông đi đến, mặt bịt kín khó nhìn thấy rõ gương mặt. Tên đó ngồi xuống xích đu bên cạnh, lấy trong cái cặp da màu đen ra một tập tài liệu được bọc kĩ càng trong các túi bằng giấy đưa cho Thảo Vân.

Cô ta nhận lấy, sau đó ngẩng mặt lên nhìn tên đàn ông đó.

"Chắc là đầy đủ?"

Gã đàn ông gật đầu một cách chắc chắn. Cô ta không nói gì, rút trong túi ra một sấp tiền mặt đưa cho gã đàn ông.

"Đây là tiền thù lao."

Gã đàn ông gật đầu, dùng tay điếm đủ số tiền rồi nhanh chóng bỏ vào cái cặp da màu đen của mình, sau đó rời đi thật nhanh khỏi chỗ đó.

Thảo Vân mở từng tập tài liệu ra xem, xem thật kĩ sau đó nhếch mép cười khoái chí.

Bây giờ là nửa đêm, khoảng sân chẳng có một bóng người, Thảo Vân ngồi trên xích đu, tay mân mê tập tài liệu như báu vật rồi sau đó cẩn thận bỏ vào cái balô.

Cô ta kiêu hãnh đứng dậy bước trong xe rồi nhấn ga lái nó phóng vụt trong đêm tối.

Phía sau góc cây cổ thụ cách chiếc xích đu không xa, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện. Thảo Tâm trên tay cầm máy camera cầm tay quay lại toàn bộ sự việc đã diễn ra.

Cô mỉm cười đắc ý, nhìn chiếc xe đang dần mất hụt trong đêm.

Tầm 10 phút sau, chiếc siêu xe Lamborghini màu đen sang chảnh dừng trước khoảng sân trống, Chí Khải mở cưới bước xuống đi đến chỗ xích đu, nơi mà Thảo Tâm đang ngồi.

"Mọi chuyện sao rồi?"

Thảo Tâm đưa cho anh chiếc máy camera đang ở trên tay của mình.

Chí Khải quan sát kĩ từng chi tiết, gật đầu hài lòng.

"Em làm tốt lắm!"

Thảo Tâm chẳng nói gì, dùng tay gõ lên ghế xích đu, cơ hồ như đang suy nghĩ gì đó.

"Kế hoạch tiếp theo của chúng ta là..." Cô bỗng ngẩng mặt, trên môi vẫn giữ nụ cười đẹp đẽ tựa như hoàng hôn trên biển làm say đắm lòng người, "...dụ dỗ chị ta trúng kế..."

Lời mơ đầy bí ẩn được thốt lên. Chẳng còn bao lâu nữa, bức màng ẩn chứa nhiều bí mật sẽ được vén lên, phơi bày mọi tội lỗi của họ.

Kế hoạch trả thù chính thức bắt đầu.

"Nhưng Thảo Vân là người có dã tâm, em nghĩ cô ta dễ trúng kế của chúng ta? Em có chắc rằng cô ta không phát hiện rằng chúng ta đã quay lén cô ta?"

Thảo Tâm cúi đầu xuống, đưa tay mò dưới ghế xích đu, lấy ra một con chip ghi âm. Bàn tay mân mê giống như đang trêu đùa nó.

Chí Khải nhìn con chip trên tay Thảo Tâm, không chút bất ngờ.

"Đúng như anh đoán, cô ta và Bạch Yên đã phòng bị từ trước nên mới gắn con chip ở đây để ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta."

Vẻ mặt Thảo Tâm thờ ơ nhìn bầu trời đêm, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy con chip như muốn bóp nát nó.

"Mà không chỉ là ghi âm đâu..." Khóe môi từ từ cong lên, trên gương mặt xinh đẹp diễm kiều hiện lên nụ cười khó hiểu.

Chí Khải khoanh tay dựa vào thành xích đu, "Cô ta còn phái một người đến quay lén chúng ta từ nãy giờ đúng không?"

Thảo Tâm gật đầu.

Chí Khải hiểu ý em gái, lấy trong túi ra một cái điều khiển nhỏ, bấm vào cái nút đỏ ở giữa.

Một tiếng kêu chói tai vang lên giống như tiếng chuông báo động reo inh ỏi.

Một chiếc trực thăng lớn từ đâu bay đến, chiếc trực thăng hạ xuống mặt đất, một đoàn người nhanh chóng bao vây khu vực xung quanh họ.

Tên chỉ huy trong đoàn người bước lên, cúi đầu chào hai người họ.

"Chào thiếu gia, chào tiểu thư!"

Chí Khải mặt không cảm xúc, giọng nghiêm túc ra lệnh, "Tìm ra gã ta, người cầm chiếc máy camera trong tay."

Người đàn ông nhìn thấy đoàn người bước xuống từ trực thăng, hớt hãi chạy khỏi khoảng sân trống, trên tay cầm chiếc camera quay lén. Bỗng một chiếc xe đen từ đâu chạy đến đột ngột dừng lại, tên đàn ông nhanh chóng chạy lên xe, chiếc xe phóng vụt biến mất trong đêm.

Cách đó không xa, một thanh niên mặc bộ đồ thể thao bình thường, tai đeo tai nghe, bấm vào cái nút nhỏ trên tai nghe, giọng từ tốn:

"Chiếc xe đã đi rồi."

Thông qua tai nghe mini không dây được gắn ở tai, nghe đoạn thông tin đó, Chí Khải mỉm cười hài lòng.

Anh hướng mắt nhìn em gái đang ngồi đung đưa trên xích đu, tay vẫn không ngừng mân mê con chip như một món đồ vật lạ.

Cô nhìn những tên thuộc hạ đang đi dò tìm xung quanh, "Không cần diễn nữa, tên đó chạy lên xe rồi, chúng ta thành công dụ tên đó vào bẫy rồi."

Tất cả buông vũ khí giả xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra từ nãy giờ chỉ là diễn để qua mắt người khác.

Chiếc xe đen chạy vào bãi gara đỗ xe. Thảo Vân đã đứng trong đó đợi sẵn từ lâu, người đàn ông bước xuống, một tay cầm máy camera quay lén, tay còn lại cầm một tập tài liệu gói sẵn trong chiếc túi vải.

"Đồ của cô."

Tên đàn ông đưa tận tay Thảo Vân, cô ta mở túi vải ra, kiểm tra kĩ càng từng thứ bên trong túi vải, cười hài lòng.

"Anh làm tốt lắm!"

Cô ta mở đoạn video trong máy camera lên, quay rất rõ cảnh Chí Khải và Thảo Tâm đang nói chuyện với nhau, còn có cả khoảnh khắc Thảo Tâm dùng tay bóp lấy con chip ghi âm.

"Tuyệt vời!"

Cô ta không nhịn mà cười lớn thích thú giống như kẻ chiến thắng.

Màn trao đổi tài liệu lúc nãy ở khoảng sân trống là giả, tài liệu và tiền lúc nãy cũng là giả, lừa Thảo Tâm và Chí Khải để họ mắc bẫy mà cô ta đã giăng ra từ trước.

Kế hoạch ấp ủ bao lâu nay dễ dàng gì để bị bọn họ nắm thóp.

Rất nhanh thôi, khi cô ta sẽ trở thành vợ của Hạo Thiên, trở thành bà hoàng của nhà họ Trần, sau đó cô ta sẽ lợi dụng quyền thế của mình từng bước từng bước cùng Bạch Yên chiếm lấy hết toàn bộ tài sản đồ sộ của nhà họ Hoàng.

Thảo Vân như đắm chìm hoàn toàn vào cảm giác chiến thắng mĩ mãn của mình, vẻ mặt đắc ý thỏa mãn.

Mới tối mùng 1 năm mới mà đã diễn ra một màn lừa bịp nhau thế này rồi.

Kịch vui còn ở phía sau.

Không biết tiếp theo sẽ là ai bẫy ai.