Chương 1-2: Đằng Tế muốn kết hôn!

Chuyện này tới vừa nhanh vừa chấn kinh, làm cho cả Tường Hòa Hội QuánNgũ Hành Kỳ Lân trở tay không kịp, mọi người cũng không biết hắn là vàolúc nào quyết định cái việc đại sự kiện này, ngay cả ngũ hành các trưởng lão cũng đều cảm giác vô cùng kinh ngạc sâu sắc, ngay từ đầu cũng chỉcho rằng hắn là náo loạn chơi đùa, dù sao hắn cũng mới mười chín tuổi mà thôi a!

Bất quá, trải qua chính miệng hắn chứng thực, mọi người lúc này mới kinh hãi bừng tỉnh hắn là nghiêm túc, hắn thực sự muốn kết hôn chính là tiểu thư của tập đoàn nhỏ không chút tiếng tăm kia, thậm chí tiểu tập đoànđó bởi vì kinh doanh không tốt mà thiếu nợ chồng chất, gần như tới sátbờ vực phá sản…

Nói cách khác, Đằng Tế muốn kết hôn với đối tượng không thể giúp ích gìđược cho Tường Hòa Hội Quán, còn có khả năng liên lụy đến Tường Hòa HộiQuán, vì thế, toàn bộ nguyên lão Tường Hòa Hội Quán cùng ngũ hành cáctrưởng lão đều không thể hờn giận, tất cả mọi người không cách nào nhậnthức được suy nghĩ của Đằng Tế, cũng đều không rõ hắn rốt cuộc coi trọng nữ nhân kia ở điểm nào nhất, mấy năm lại đây, bọn họ lục tục giới thiệu rất nhiều phú hào chi nữ, danh môn khuê các, hết thảy hắn một cái liếcmắt cũng không hề để ý tới, liên tiếp từ chối nhiều đối tượng có điềukiện tốt, khi đó, mọi người còn tưởng rằng hắn vẫn còn trẻ tuổi, vô tâmchưa xác định, không nghĩ tới vào lúc này lại như tia chớp tuyên bố ngày kết hôn của hắn.

Đằng Tuấn đối với cách làm của nhi tử không nói một lời, nhưng Đằng phunhân Đào Ý Khiêm lại cảm thấy hết sức đường đột, nàng cũng không phải là đối với gia thế nhà gái có ý kiến, mà là không tán thành với quyết định nhanh chóng của Đằng Tế, hắn hình thức đính hôn cũng lược bỏ bớt, dựđịnh trực tiếp cử hành hôn lễ, đối với nhà gái mà nói hình như rất không tôn trọng…

Nhưng Đằng Tế đối với sự không tán thành của mẫu thân và các trưởng bốikhông chút mảy may đến xỉa tới, dường như hắn sớm đã yêu cô gái kia, vội vã mà muốn kết hôn nàng vào cửa.

Tất cả tình hình, thực sự có phần không tầm thường…

Trên thực tế, biết rõ cá tính Đằng Tế cá nhân Ngũ Hành Kỳ Lân bên dướiđều thảo luận hắn lại đùa giỡn trò lừa bịp gì đó, thủ đoạn che giấu, lừa bịp người khác, sở trường sách lược hắn vì muốn có lợi cho tài chínhTường Hòa Hội Quán không tiếc thao túng

Đinh Lược, Giang Tuân, cùng với Lâm Thiên Túng dính vào ái tình, để chobọn họ bất tri bất giác tiếp xúc người yêu sau đó sau đó tự nhiên mà savào lưới tình…

Người như thế làm sao có thể một chút lợi dụng hôn nhân bản thân kiếmchỗ tốt cũng không có? Hắn tuyệt đối không phải tình yêu thật sự mà lựachọn một người yêu bất luận cái gì cũng không thể giúp đỡ được Tường Hòa Hội Quán.

Huống chi, bọn họ vẫn còn hoài nghi, Đằng Tế lãnh huyết kia biết tình yêu là cái gì?

Hắn, hiểu được người yêu sao?

Nhưng là, bất luận mọi người nghi vấn thế nào, hôn sự vậy mà bắt đầutiến hành rồi, hơn nữa ngày cũng định rồi, ngay hai mươi ngày sau đó, cô gái “May mắn” kia sẽ trở thành Tường Hòa Hội Quán “Kỳ Lân Vương phunhân”, do thời gian cấp bách, toàn thể Tường Hòa Hội Quán Thượng Hảiđộng viên toàn lực, người có năng lực đều chuẩn bị làm tốt hôn lễ.

Bản thân Đằng Tế cũng không nhàn rỗi, hắn triệu tập bọn Đinh Lược ở đạisảnh Kỳ Lân Cư Ngũ Hành thảo luận một ít chi tiết cho hôn lễ.

“Do Đinh Lược đảm nhiệm làm tổng thể đi! Ngươi tâm tư chu đáo chặt chẽtỉ mỉ cẩn thận, tất cả quy trình giao cho ngươi nắm trong tay.” Đằng Tếnhìn Đinh Lược nói.

Đinh Lược nhíu mày, thành thật mà nói, giai đoạn này hắn bận tối mày tối mặt, trước cùng Hỗ Bang hợp nhất có rất nhiều vấn đề trở ngại đợi giảiquyết, hơn nữa những ngày cuối năm tập đoàn Đinh thị có kế hoạch đầu tưmới, hắn ngay cả thời gian uống nước cũng không có, Đằng Tế còn muốn hắn dự trù kế hoạch cho đám cưới, rõ ràng là muốn mệt chết hắn.

“Tin tưởng ngươi sẽ toàn lực ứng phó chứ?”

“Đúng.” Hắn vẫn còn rất có phong độ mà tiếp nhận ủy thác. Bằng không thì làm sao bây giờ? Tiểu tử này là ông chủ hắn a!

“Có liên quan đến bộ phận sân bãi…” Đằng Tế tiếp theo chỉ đích danhPhương Khoát, “A Khoát, bộ phận này giao cho ngươi, hôn lễ cử hành tạisảnh khách sạn lớn Phương gia, ngươi phải trong thời gian ngắn nhất bêntrong đem hội trường trang trí hoàn thành, cũng vì có nhiều khách quýtham dự nên an bài phòng nghỉ ngơi cho họ.”

“Đã rõ.” Phương Khoát ngoài dự tính mà tuân theo, hắn kỳ thực chưa kịpgắn kết lại sự mở rộng dây chuyền khách sạn ở Mỹ và Thượng Hải, nhưngđám cưới Đằng Tế, nói cái gì cũng phải liệt vào ưu tiên thứ nhất.

Hắn sở dĩ như vậy phối hợp, toàn bộ bởi vì Đằng Phi nói với hắn một câu…

“Ca ta nếu mà khi kết hôn, hẳn là sẽ không tìm Ngũ Hành Kỳ Lân các ngươi gây phiền phức đi?” Đằng Phi biết được Đằng Tế muốn kết hôn bèn nói như vậy.

Có đạo lý! Đằng Tế tiểu tử kia sau khi có lão bà, chắc hẳn an phận lại, vì thế, hắn hi sinh một chút làm sao gây trở ngại?

“Còn có Thiên Túng, ta dự định sử dụng một khoản tiền đến giúp đỡ ta vịhôn thê đang gặp hoàn cảnh khó khăn, ngươi giúp ta xử lý cho thỏa đáng.” Đằng Tế chuyển hướng ly đến Thiên Túng nói.

“Ngươi muốn bao nhiêu?” Lâm Thiên Túng lạnh lùng hỏi.

Từ lúc lần trước sự kiện mất tích sau đó hắn toàn tâm kinh phí đầu tưngân hàng Lâm thị làm việc, hơn nữa rất nhanh mà đem nguyên bản có chútvấn đề đều sửa sang lại, tính toán lại tổng thể, làm cho cả Lâm thị tiền chảy vào không ngớt thuận lợi hoạt động, năng lực siêu phàm, đem nhữngvị thành viên ban giám đốc cùng nhân viên công ty cho rằng hắn không lýtưởng sợ đến cũng không dám không tập trung làm việc nữa, mỗi người nơmnớp lo sợ mà mặc hắn sai phái.

Chẳng qua là, Lâm Thiên Túng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp,hắn cho rằng hắn bị hủy đi “Thần Chi Nhãn” Chẳng khác nào phá hủy quỷ kế Đằng Tế muốn lợi dụng Phi Điểu Tường, nhưng cứ theo hắn quan sát, Tường Hòa Hội Quán cũng không có muốn nhúng tay vào kế hoạch khai thác đá quý và dầu mỏ, cũng không muốn cùng tập đoàn Đông Hà cùng xuất hiện bấtluận cái gì, bởi vậy, hắn và Phi Điểu Tường quen nhau trái lại dường như trúng phải âm mưu Đằng Tế, vô hình trung theo ý tứ của hắn trở lạiTường Hòa Hội Quán, đồng thời tự động gánh vác lấy trách nhiệm Mộc KỳLân….

Nếu mà thật là như vậy, hắn không phải là chìm vào trong tay Đằng Tế? Người thắng lớn nhất vẫn là tiểu tử Đằng Tế kia?

Vừa nghĩ đến đó, hắn thật đúng là khó chịu tới cực điểm, hết lần này tới lần khác hắn lại yêu sâu đậm Phi Điểu Tường, nếu vì chuyện này cùngĐằng Tế lại lần nữa trở mặt dường như không có đạo lý, đương nhiên cuốicùng cũng chỉ có thể nén giận chịu thiệt thòi.

“Ta cần ba nghìn vạn(3000×10.000=30.000.000) Mỹ kim.” /* hãi quá */ Đằng Tế nói cho cùng tựa như bất quá chỉ là mấy trăm tờ đô la nhẹ nhõm nhưnhau.

“Ba nghìn vạn đôla? Ngươi là dùng tiền mua một thê tử sao?” Lâm Thiên Túng mỉa mai mà nhăn mày lên.

“Nàng có khó khăn, ta đương nhiên phải giúp.” Đằng Tế hờ hững nói.

“Tân nương này thật là đáng giá cái gì!” Vũ Tuyệt Luân chế giễu mà hừhừ, theo như hắn nhìn, Đằng Tế trận này hôn sự nhất định lại có cái âmmưu gì.

“Nàng đương nhiên đáng giá, với ta mà nói, nàng đúng là vô giá.” Đằng Tế giải thích giống như hắn thực sự rất yêu mến cô gái kia.

“Cô gái này rốt cuộc là ai?” Đinh Lược phi thường không thể dự đoán được nữ nhân Đằng Tế tuyển sẽ là bộ dáng gì.

“Chu Mạch Mạch, mười tám tuổi, con gái một Chu Khải Lương ông chủ đầutiên ngành điện tử Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, nàng chính là một mỹ nữ hiếmthấy nha!” Giang Tuân hướng Đằng Tế cười.

“Nguyên lai ngươi đã điều tra qua nàng.” Đằng Tế nhíu mày, đối với Giang Tuân thu thập dữ liệu nhanh chóng cảm giác bội phục sâu sắc.

“Chúng ta dù sao cũng phải biết phu nhân Kỳ Lân Vương tương lai là cái dạng nữ nhân gì chứ.” Giang Tuân nói.

“Vậy ngươi tìm tòi học hỏi ra nàng là một cái dạng nữ nhân gì chưa?” Đằng Tế cười hỏi.

“Nàng hả! Dựa vào nghe ngóng, nàng tựa hồ là một nữ hài rất có giáo dục, chỉ có điều cá nhân ta cho rằng nàng dường như giống một con búp bê.”Giang Tuân nhún vai.

“Búp bê? Vì sao?” Phương Khoát phì nói.

“Nghe lời lại xinh đẹp, còn có thể trang trí đời người…” Giang Tuân cười nhạo mà nhìn Đằng Tế liếc mắt một cái.

“Ngươi cuối cùng đang nói cái gì hả?” Phương Khoát khó hiểu.

Đằng Tế cũng rất minh bạch Giang Tuân muốn nói cái gì, nhưng hắn cười mà không nói.

“Được rồi, nàng là cái dạng nữ nhân gì thế nhưng ta một điểm hứng thúcũng không có, trở về với chính đạo là nữ nhân ngươi muốn kết hôn, cùngta không quan hệ, nếu như không có chuyện gì khác, ta phải đi.” Vũ Tuyệt Luân đứng lên, vẻ mặt không nhẫn nại mà chuẩn bị rời đi.

“Ai nói không có chuyện của ngươi? Có chuyện không phải ngươi thì không thể.” Đằng Tế lên tiếng gọi hắn lại.

“Chuyện gì?” Vũ Tuyệt Luân cau mặt xoay người lại.

“Ta hy vọng Chu Mạch Mạch có thể đi tới Thượng Hải sớm một chút thíchứng hoàn cảnh, bởi vậy dự định mấy ngày nay trước hết đi đón nàng quađây…” Đằng Tế mỉm cười nhìn chăm chú hắn.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Hắn trong lòng rùng mình, cảnh giác cẩn thận hỏi.

“Không có gì, ta chỉ là muốn xin ngươi giúp ta đi một chuyến sang Mỹ.” Đằng Tế nói ra dụng ý hắn.

“Cái gì? Muốn ta đặc biệt thay ngươi đi nước Mỹ đón nàng?” Thanh âm VũTuyệt Luân thiểu chút nữa ném Kỳ Lân Cư từ trong phòng bay lên nóc nhà.

“Đúng.” Đằng Tế cười khẽ, trên mặt vui vẻ vừa vặn cùng Vũ Tuyệt Luân nổi điên thành sáng tối đối lập.

“Vì sao ngươi không tự mình đi? Muốn kết hôn nàng là ngươi đó!” Vũ Tuyệt Luân thở phì phì mà hô to.

“Bởi vì ta bề bộn nhiều việc.” Đằng Tế lắc lắc mái tóc, khóe miệng mở ra một câu.

Vũ Tuyệt Luân nhìn chòng chọc hắn, ngực phút chốc như bị đánh một cái.

Đằng Tế tóc dài, hắn đem tóc bện lại thành bím, nhìn từ phía sau, cànglúc càng giống Đằng Tuấn, giống cái vị bên trong Tường Hòa Hội Quánngười duy nhất có thể làm cho hắn tín phục Đằng thúc…

Đáng giận! Một người so với hắn còn là tiểu quỷ nhỏ hơn một tuổi, dựa vào cái gì có khí thế khϊếp người như vậy?

“Ta cũng bề bộn nhiều việc, không phải loại có thời gian rỗi thay ngươichạy chân.” Căn cứ vào tâm lý phẫn nộ vì sự bất công, hắn không hờn giận mà cự tuyệt Đằng Tế.

“Ngươi bận cái gì? Sự nghiệp Vũ gia từ lâu đã đi vào nề nếp, không cầnthiết ngươi phải quan tâm, mà chuyện U Minh hội đã có ‘Hắc Bạch hộ pháp’ giúp ngươi để ý, ngươi ung dung mỗi đêm mang tùy tùng đến PUB cùng mấynữ nhân chơi bời trác táng, đây là việc mà ngươi gọi là bận?” Đằng Tếsắc nhọn mà đâm cái cớ của hắn một nhát.

Hắn cũng thân là Tường Hòa Hội Quán Vũ thị gia tộc đương nhiệm, thốnglĩnh sự nghiệp Vũ gia bên vận tải hàng biển; mà về phương diện khác thân là lão đại “U Minh hội”, điều khiển gần nghìn tên thủ hạ, địa bàn trảidài vùng duyên hải đông nam Trung Hoa, đó là lí do mà hắn ngông cuồng tự cao tự đại ngổ ngược bất kham, cho nên hắn lên mặt nạt người.

Nhưng hắn có tư cách ngạo mạn như vậy, xuất thân được trời ưu ái cùnghoàn cảnh, tạo nên lực suy xét và sức phán đoán của hắn cao hơn ngườibình thường, gan dạ quả quyết, dứt khoát mười phần, hơn nữa sinh lực dồi dào, trong coi sự nghiệp Vũ gia cùng U Minh hội một chút cũng không làm khó hắn, thậm chí hắn còn có thể trong trăm công nghìn việc mà dànhthời gian chơi đùa…

Thành thật mà nói, Đằng Tế không có lý do gì trách cứ hắn, dù sao hắnchơi đùa chẳng bao giờ ảnh hưởng đến công việc của hắn, nhưng hắn chínhlà không muốn làm cho cái tiểu tử nóng nảy này quá kiêu ngạo.

“Ta chơi đùa thì chơi đùa, chưa từng làm lỡ việc công.” Vũ Tuyệt Luân lạnh lùng kháng nghị tố cáo.

“Ta biết năng lực ngươi mạnh mẽ, toàn bộ công việc ngươi làm đều tốt,cho nên mới ủy thác ngươi đi đón Chu Mạch Mạch.” Đằng Tế đem trọng tâmcâu chuyện quay về điểm xuất phát.

“Ngươi sao không kiếm A Khoát, Giang Tuân hoặc là Thiên Túng cùng Đinh Lược…” Vũ Tuyệt Luân tức giận mà nâng cao âm lượng.

“Chúng ta cũng vội vàng ngay cả đi ngủ thời gian cũng không có đây! Có đúng hay không Đinh Lược?” Phương Khoát cố tình nói.

“Đúng vậy! Ta đã muốn có một thời gian tốt cùng Vô Hà đi ra ngoài một chút.” Đinh Lược than thở.

“Ta phải đi công tác Nhật bản, không rảnh.” Lâm Thiên Túng cũng rất nhanh bỏ đi.

“Này này, các ngươi….” Vũ Tuyệt Luân có loại cảm giác bị hãm hãi đến nơi cùng cực, những người này thể hiện rõ muốn đem phần vô tích sự này giao cho hắn.

“Tuyệt Luân, kỳ thật lần này đi Mỹ cũng không có được tốt, Đằng Tế chẳng qua là muốn mượn lực lượng U Minh hội các ngươi đến bảo hộ Chu MạchMạch.” Giang Tuân cười nói chen vào, vừa nói mắt vừa nhìn về phía ĐằngTế.

Đằng Tế nhìn lại ánh mắt của hắn, tỏ ý khen ngợi nở nụ cười.

Giang Tuân và hắn trong lúc đó ngấm ngầm phối hợp càng ăn ý.

“Bảo hộ? Vì cái gì?” Vũ Tuyệt Luân ngẩn ra.

“Thân là thê tử tương lai Kỳ Lân Vương, chắc chắn sẽ có rất nhiều ngườiđối với nàng cảm thấy hứng thú, hôn sự này một khi phơi bày ra, mộtđường từ Mỹ đến Thượng Hải dám chắc sẽ không yên ổn.” Giang Tuân giờ nói ra trọng điểm.

“Phái nhiều cao thủ Tường Hòa Hội Quán đi làm vệ sĩ cho nàng không được sao?” Vũ Tuyệt Luân xì nói.

“Điều động quá mức, trái lại khiến ọi người càng nhìn chăm chú, tachỉ muốn cố gắng đến mức thấp nhất, cho nên mới phải phái một người tatin được đi bảo hộ thê tử sau này của ta, ngươi chính là lựa chọn tốtnhất.” Đằng Tế nghiêm mặt nói.

Vũ Tuyệt Luân ngẩn ngơ, người tin được… Đằng Tế thực sự tín nhiệm hắn sao?

Thành thật mà nói những lời này Đằng Tế thật đúng là có thể nhiễu loạnnhân tâm, có như vậy trong nháy mắt, hắn nhất định vì vậy có chút lânglâng…

“Xin ngươi ‘Không chút tổn hao lông tóc gì’ mà giúp ta canh giữ MạchMạch, Tuyệt Luân.” Đằng Tế hướng hắn đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Ta còn chưa có đáp ứng…” Hắn trừng mắt nhìn lại.

Lòng bàn tay Đằng Tế bỗng chốc dùng sức, đè lại vai hắn, vẻ mặt thu lại, đưa ra dáng vẻ kiêu ngạo của chủ nhân, lấy cao cao tại thượng khẩu khíbức chết người nói: “Ngươi không có quyền từ chối, Hỏa Kỳ Lân, đây làmệnh lệnh.”

Hắn biến sắc, vừa mới được tâng bốc cảm giác cao cao thoáng cái rớt đài té ghế….

Tiểu quỷ Đằng Tế này rất đáng giận…

Hắn há có thể nghe không hiểu, Đằng Tế cố ý với “Hỏa kỳ lân” ba chữ quát hắn, đúng là nhắc nhở hắn, cho dù hắn là lão đại U Minh hội “ThànhHoàng”, nhưng hắn vĩnh viễn đều phải trung thành hầu hạ Kỳ Lân Vương!

“Ngày mai xuất phát, dọc đường cẩn thận.” Trong mắt Đằng Tế ánh mắtnghiêm nghị sâu thẳm, buông hắn ra, nhặt lên mũ trên bàn, tiêu sái xoayngười đi ra đi ra Ngũ Hành đại sảnh.

“Shit!” Vũ Tuyệt Luân thấp giọng chửi một tiếng, một quyền đánh lên lưng chiếc ghế Hỏa kỳ lân.

“Tuyệt Luân, đổi cách suy nghĩ lại đi, ngươi coi như đi Mỹ du lịch một chuyến!” Phương Khoát cười an ủi.

“Du lịch? Vậy ngươi đi đi!” Vũ Tuyệt Luân hung dữ nhìn Phương Khoát.

“Tuyệt Luân, đừng luôn cùng Đằng Tế đấu khí nữa, trưởng thành chút đi.” Đinh Lược khuyên nhủ.

“Là ai không chín chắn? Nhìn tiểu quỷ ấy, hắn rõ ràng là muốn chỉnh ta.” Hắn giận kêu một tiếng, tuyệt đối có lý do tin tưởng Đằng Tế không cócái gì gọi là hảo tâm.

“Tuyệt Luân, chuyện này so với ngươi tưởng tượng còn muốn phiền toáihơn, mấy năm này luôn luôn có một tổ chức thần bí luôn quan sát chúngta, lần trước Thiên Túng ở Mỹ gặp gỡ thần xạ thủ cũng là thành viên tổchức tổ chức kia, bọn họ không biết vì cái gì từ đầu đến cuối đối vớiTường Hòa Hội Quán chúng ta nhìn chằm chằm như hổ đói, lần này hôn sựĐằng Tế e rằng gặp dịp cho bọn họ cơ hội tốt, cho nên do ngươi ra tay.”Giang Tuân hiếm thấy nghiêm túc nói ra.

“Hừ! Ta lại cho rằng hắn là muốn U Minh hội bắt tay làm, nếu hắn thực sự yêu Chu Mạch Mạch, tự mình dẫn nhân mã Tường Hòa Hội Quán đi đón nàngmới đúng.” Gương mặt Vũ Tuyệt Luân anh tuấn ghê tởm nói, đôi mắt ditruyền từ mẫu thân thâm thúy sâu sắc đang bốc cháy.

“Nghe khẩu khí của ngươi, lòng của ngươi tựa hồ thiên về U Minh hội thì phải.” Đinh Lược nghiêm túc mà nhìn hắn.

Hắn tâm rùng mình, chống lại ánh mắt sắc nhọn của Đinh Lược xét hỏi, thần sắc bướng bỉnh thu lại.

Hắn biết rõ, bởi vì hắn liên quan đến Tường Hòa Hội Quán và U Minh hộicùng lúc vẫn còn tồn tại nhiều mắc mớ, Đằng Tế dường như có ý định đemtất cả U Minh hội đưa vào Tường Hòa Hội Quán, bất quá thành viên U Minhhội đối với việc xác nhập cực kỳ bài xích, hắn một người thân lãnh haichức vụ, tuy rằng cho tới bây giờ đối phó được, nhưng hắn chẳng bao giờquên việc này là vấn đề nhạy cảm.

“Đừng quên ngươi là Hỏa Kỳ Lân, ngươi tại Tường Hòa Hội Quán cũng cónghĩa vụ và trách nhiệm tận sức cố gắng, ‘Thành Hoàng’ và ‘Hỏa Kỳ Lân’hai nhân vật chần chừ tuyệt đối không có thể thiên lệch.” Đinh Lượcnghiêm túc nói.

“Ta biết.” Hắn hậm hực nói.

” Có thể nhiều người làm, rất vất vả sao?” Luôn hắn bất hoà, Phương Khoát cố tình cười hì hì chọc tức hắn.

“Ngươi câm miệng!” Hắn trừng Phương Khoát một cái.

” Dù sao nhiệm vụ này là ngươi gánh vác rồi, cam chịu số phận đi!” LâmThiên Túng nói ngắn gọn một câu, làm hắn á khẩu không trả lời được.

“Được, vậy thì đi, nhưng hắn tốt nhất đừng hy vọng ta sẽ đối xử tử tếnhiều tiểu tân nương của hắn.” Nắm lên áo da đen, lòng hắn tràn đầy cămphẫn mà quay đầu đi ra.

“Được rồi, Tuyệt Luân, ta phải nhắc nhở ngươi một câu….” Giang Tuân chậm rãi nói.

“Cái gì hả?” Hắn phẫn nộ ngoảnh đầu lại.

“Ngươi… ngàn vạn lần phải cẩn thận Chu Mạch Mạch!” Giang Tuân câu nói như ẩn chứa chuyện.

“Có ý gì?” Hắn khó hiểu.

“Nàng chính là một tiểu mỹ nhân đấy!” Giang Tuân giải thích.

“Thì tính sao? Mỹ nhân ta thấy còn hơn.” Hắn hừ lạnh, xung quanh hắn nữ nhân, người nào không đẹp?

“Nhưng nàng không giống với….”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hắn có điểm phát hỏa. Khi nào Giang Tuân trở nên ăn nói lòng vòng như vậy.

“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, nhưng đừng đối với Chu Mạch Mạch xuất thủ a…” Giang Tuân nói ra trọng điểm.

Hắn ngẩn ngơ, lập tức tuôn ra một tiếng giận.

“Shit! Ngươi điên ư? Ta thế nào có thể để ý nữ nhân Đằng Tế? Tặng ta tacòn không thèm lấy!” Hắn mắng chửi một tiếng, cũng vứt lại cho GiangTuân một cái tia lửa, bước đi ra Kỳ Lân Cư, toàn bộ hình bóng tràn ngậphừng hực lửa giận.

Đinh Lược cau mày, quở trách nhìn Giang Tuân. “Ngươi làm sao lại nói ra những loại lời này với Tuyệt Luân?”

“Ta chỉ là có điểm bất an…” Giang Tuân có chút suy nghĩ thốt ra.

“Lo lắng cái gì?” Phương Khoát không giải thích được.

“Lo lắng Chu Mạch Mạch lại đưa tới tai họa.” Giang Tuân nói.

“Vì sao?” Đinh Lược phát giác Giang Tuân đúng là nghiêm túc.

“Bởi vì nàng thực sự lớn lên thật đẹp, mà Tuyệt Luân tiểu tử kia hết lần này tới lần khác luôn ưa thích trêu chọc mỹ nữ, ta có dự cảm không tốtlắm…” Giang Tuân than thở. Hy vọng mọi thứ chẳng qua là hắn đa tâm…

Ba người cũng ngây ngẩn cả người, là mỹ nữ ra sao mà sẽ làm Giang Tuân nói ra loại lời nói này?

Chu Mạch Mạch đến tột cùng là một cái dạng nữ nhân gì?

Bọn họ càng lúc càng hiếu kỳ.

San Francisco, Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ.

Chu Mạch Mạch đích thực xinh đẹp, thuộc loại thế gian hiếm có.

Như là đã bị ông trời đặc biệt thiên vị, đem hết thảy đẹp nhất gia tăngtrên người nàng, làm cho nàng chính mình hoàn mỹ nhất, thể xác khiếnngười khác kinh sợ, từ sợi tóc đen nhánh, đến mỗi một ngón tay, tựa nhưqua bàn tay tinh xảo của người thợ điêu khắc tinh tế mài dũa mà thành,toàn thân tỉ lệ cân xứng, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, không có một chút tỳ vết nào, không có bất luận thiếu sót cái gì, quả thực giống như là mộttrân phẩm, mềm mại nhu mì xinh đẹp khiến toàn bộ các cô gái khác đềuphai màu.

/* Khen thái quá đi =.= hãy tự tin là chính mình a ^^ Thế gian mình ta độc nhất vô nhị =))*/

Hiện tại, nàng an vị tại phòng khách Chu gia, giống như búp bê tôn quýbày ra, toàn bộ thân hữu trong Chu gia đều thưởng thức. Ánh mắt Mỗingười hầu như đều không thể rời khỏi nàng, cho dù cùng người khác tròchuyện, cũng sẽ thỉnh thoảng lại ngắm nàng một cái.

Nàng mặc lễ phục màu hồng nhạt tao nhã xinh đẹp chỉ dùng một một sợi chỉ bạc vòng qua cuốn lấy mái tóc dài đen của nàng, cùng cái trán trơn bóng xinh xắn của nàng, khuôn mặt thanh tú điểm chút phấn trắng. Khí chất cổ điển và tư thái đoan trang nhã nhặn, muốn nói nàng là một tiểu côngchúa cũng không quá đáng, bên ngoài tựa như một cô gái thông thường tính chất phóng khoáng, nàng mang chút mất tự nhiên và cử chỉ nhẹ nhàng lạicàng lộ ra vẻ ung dung khéo léo, khiến người ta không thể không thươngyêu từ trong đáy lòng.

“Lớn lên thật là xinh đẹp a! Như một búp bê Á Đông, thật dạy người cảnh đẹp ý vui…”

“Không có thể như vậy sao? Nhìn ngũ quan nàng một cái, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua khả ái lại mê người đến như vậy…”

“Người ta cũng không chỉ là xinh đẹp, xem phong thái kia, có nhiều giáodục a! Cũng không giống nữ nhi nhà ta không lớn không nhỏ xấc láo…”

“Thảo nào được ‘Kỳ Lân Vương’ có tiếng tuyển chọn, người nào trông thấynàng mà không thèm nhỏ dãi? Trong suốt sáng long lanh. Cho dù là ngườinào đều muốn đem nàng cất giữ ở bên người….”

Tiếng mọi người thảo luận truyền đến tai Chu Mạch Mạch, nàng bất ổn màkhẽ nhúc nhích chuyển động, thật muốn trốn về phòng mình, thoát khỏinhững cái nhìn chán ghét kia.

Nàng không thích nhất bề ngoài này, ánh mắt mọi người đối với nàng mànói giống như chướng mắt, khiến cả người nàng không được tự nhiên, nhấtlà thị lực nam nhân, tràn ngập ý da^ʍ khiến người khác buồn nôn, mỗi khibị cái loại người này nhìn chòng chọc, sống lưng nàng tê dại, đau khổkhông thôi.

Nhưng là, cho dù nàng bằng mọi giá không tình nguyện, nàng cũng khôngdám làm trái ý chỉ mẫu thân, ngày hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt,nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế tràng kỷ, nén chịu mọi người xoi mói, nhẫn nại chờ đợi người sắp tới đón nàng xuất hiện.

Đúng, chính là ngày hôm nay, người Kỳ Lân Vương sẽ tới đón nàng, tuyrằng cách ngày cưới còn có hai tuần lễ, nhưng bọn hắn lại muốn nàng sớmđến Thượng Hải, nói là muốn cho nàng thích ứng một chút hoàn cảnh….

Chuyện này khiến nàng phi thường khẩn trương, bởi vì mẫu thân phải mangnghiệp vụ công ty, không cách nào theo nàng, cho nên lần này đi nàng chỉ có đơn độc một mình, một người đi cùng là người Tường Hòa Hội Quán bayđến Thượng Hải, tự mình tại một nơi xa lạ chờ đợi hôn lễ đến…

Vừa nghĩ đến đó, lòng bàn tay nàng ướt đẫm, mười tám năm chẳng bao giờrời xa gia đình, bây giờ lại phải vì hôn nhân một mình lẻ loi đi đếnTrung Quốc, nàng làm sao có thể không sợ hãi lo âu? Nhưng mà, bất an của nàng cũng chỉ có thể giấu trong đáy lòng. Mẫu thân tác phong cường thế, nàng vĩnh viễn không có giãi bày ý nghĩ đến quyền lợi bản thân.

Thở dài, ngẩng đầu nhìn phòng khách liếc mắt một cái, trước đó vài ngàylạnh lẽo buồn tẻ, nay náo nhiệt vui vẻ gần như huyên náo, phụ thân nhànàng hoàn cảnh khó khăn thì tránh không gặp mặt bằng hữu tất cả từ trước đến nay đều không mời, hướng đến mẫu thân nàng chúc mừng.

Bọn họ cũng đều thảo luận gia thế Kỳ Lân Vương, mọi người đề cập TườngHòa Hội Quán trong giọng nói tràn ngập kính nể cùng yêu thích và ngưỡngmộ, giống như nàng phải gả vào gia đình hoàng thất nào đó, mỗi người đối với hôn sự của nàng khen không dứt miệng, nói thẳng có Tường Hòa HộiQuán làm chỗ dựa, tài chính Nguyên Thế điện tử khủng hoảng không chỉ cóthể giải trừ, thời gian tới chuyện các kế hoạch lớn có thể đại pháttriển, không thể giới hạn.

Trên mặt mẫu thân lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo, trước khúm núm khắpnơi vay tiền chật vật không thể so sánh nổi, nàng nhìn mẫu thân thầnthái phấn chấn, nàng đem sự sợ hãi trong đáy lòng kìm nén xuống.

Không có gì phải sợ, nàng chung quy phải kết hôn, chỉ bất quá hơi chútsớm, nếu như hôn nhân của nàng có thể cứu vãn sự nghiệp baba, nàng càngcần phải vui vẻ mới đúng, bởi vì đó là toàn bộ sinh mệnh ba ba…

Ở trong lòng nàng lẩm nhẩm, không ngừng trấn an mình đồng thời cũng muốn nổi lên lòng thương yêu phụ thân của nàng, một cổ chua xót khổ sở trong lòng tràn lên miệng, hốc mắt không khỏi ẩm ướt.

“Ngươi làm sao vậy? Chờ người Đằng thiếu gia đến, ngươi khuôn mặt tang thương như vậy còn có thể nhìn sao?”

Mẫu thân nghiêm khắc quở mắng bỗng chốc vang lên bên người nàng, sợ đến vội vã lau đi khóe mắt, ngồi ngay ngắn.

Chu phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi mình, không hờn giận nói: “Đừng quênthân phận mình, tùy thời bất cứ chỗ nào phải chú ý ngôn hành cử chỉ,bằng không một người không cẩn thận sẽ đánh mất mặt mũi Chu gia.”

“Vâng.” Nàng nhỏ giọng đáp lại, sớm thành thói quen với sự nghiêm khắc dạy dỗ của mẫu thân.

Lại nói tiếp thật đúng là cực đoan vô cùng, phụ thân đối với nàng thương yêu, nhìn nàng như châu báu trong lòng bàn tay, nhưng mẫu thân lại từtrước đến nay luôn không cho nàng một điểm yêu quý, người không rõ nộitình nhất định sẽ cho rằng nàng không phải là con ruột mẫu thân, bằngkhông làm sao lại đối với nữ nhi nói không chút biểu cảm nào?

Chẳng qua, nàng quả thực là thân con cái, phụ thân ngày trước thường nói cho nàng, mẫu thân xuất thân nghèo hèn, từ nhỏ khổ đến lớn, gả cho phụthân mới bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, bởi vậy nàng hy vọng nữ nhi giáodưỡng thành danh thục nữ, muốn nàng lúc nào cũng chú trọng dáng vẻ bảnthân và cử chỉ phong thái.

Thật là, quá mức nghiêm khắc dạy dỗ nhưng làm cho nàng trở nên nhát gannhu nhược, bất luận cái gì đều phải do mẫu thân định đoạt, chính côkhông thể quyết định, cũng không dám bày tỏ ý kiến bản thân, chỉ sợ động một tí là phạm lỗi, làm ẫu thân mất hứng.

“Tư thế ngồi, lưng phải thẳng, cằm thu lại, chờ một chút cho dù người là ai, ngươi cũng phải gìn giữ hình dáng tao nhã trang trọng, đừng quên,ngươi gần trở thành bà chủ Tường Hòa Hội Quán!” Trương Hồng Na lại mộtlần nữa dặn dò.

“Dạ.” Nàng ôn hòa thuần hậu lên tiếng, lập tức điều chỉnh.

“Tốt, lúc này mới giống, ta muốn ngươi trở thành một người tân nươnghoàn mỹ nhất, làm ọi người Tường Hòa Hội Quán đều đối với ngươikinh diễm, hiểu không?” Trương Hồng Na nhìn chăm chú khuôn mặt tinh tếtỉ mỉ tuyệt mỹ, thoả mãn hài lòng mà nở nụ cười.

Mạch Mạch là thành phẩm nàng sáng tạo ra tốt nhất, từ nhỏ đáng yêu dễthương, bây giờ càng rung động lòng người khéo léo khuôn mặt trắng nõnxinh xắn sáng long lanh, vô cùng mịn màng, cánh mũi nhọn mà mượt mà, môi đỏ mọng gợi cảm, trắng mịn mê người, đặc biệt là đôi mắt trong như nước mùa thu, con ngươi đen như hắc bảo thạch, lông mi dài cuốn lên từ đầuđến cuối hiện lên vẻ hồn nhiên trong sáng, như đơn độc lẻ loi, mười phần khiến người khác yêu thương trìu mến. Nguyên nhân chính là vì vậy nênmới gọi nàng là ‘Mạch Mạch’.

Ngoại trừ dung nhan hoàn mỹ, vóc dáng kết hợp tiêu chuẩn, tứ chi mềmmại, hơi thở ý vị xuất trần, hơn nữa mái tóc đen như nhung dài ngangthắt lưng của nàng duyên dáng, có thể nắm chặt tâm bất luận nam nhânnào.

Đương nhiên, để đem nàng huấn luyện thành một nữ nhân lực hấp dẫn lựchấp dẫn, nàng cũng tìm không ít tâm sức, từ khi Mạch Mạch còn bé đã đưanàng đến quý tộc nữ giáo, khiến nàng học lễ nghi, bồi dưỡng văn hoá đạođức, bên trong cùng bên ngoài kết hợp lại.

Nam nhân phải tuyệt đối không muốn cái gì gọi là nữ cường nhân hoặcthiên kim kiêu ngạo mạnh mẽ, bọn họ muốn chính là đóa giải nữ hoa, ônnhu dịu dàng, nghe lời, hiền thục, bối rối tiến thoái, hiểu lý lẽ, MạchMạch phương diện này cũng sẽ không bại bởi bất luận cô gái nào.

Trương Hồng Na tin tưởng, Kỳ Lân Vương Đằng Tế cũng nhất định nhìn ra ưu điểm Mạch Mạch mới có thể tuyển nàng làm vợ.

“Biết.” Chu Mạch Mạch gật đầu.

“Tốt, ta đi chào hỏi khách mời.” Trương Hồng Na nói, bước đi thong thả rời đi.

Chu Mạch Mạch không dám thả lỏng, vẫn như cũ sống lưng thẳng tắp, nhìnmẫu thân vừa đi hướng đám người hưởng thụ hư vinh của nàng, tâm tình lại trầm xuống đứng lên.

Mặc dù phụ thân năm lần bảy lượt mà thay mẫu thân nói chuyện, nhưng nàng như thường lệ lại hoài nghi, mẫu thân rốt cuộc có hay không đem nàngtrở thành con gái? Mẫu thân yêu thương nàng sao? Hôn nhân lần này, nàngchung quy hiểu được bản thân là cái giao dịch, mẫu thân muốn đổi lấy sựnghiệp phụ thân.

Vừa nghĩ đến đó, nàng lại muốn khóc…

Nếu như ba ba vẫn sống thì tốt rồi…

Một hồi rối loạn từ ngoài cửa lớn truyền đến, nàng xem mẫu thân vội vộivàng vàng đi ra ngoài đón, trong lòng căng thẳng, biết nhất định làngười Đằng Tế phái đến.

Kỳ Lân Vương sẽ phái một cái dạng người gì đến đây?

Thành thật mà nói, trước đây nàng căn bản chưa từng nghe qua danh hiệuNgũ Hành Kỳ Lân, nhưng từ khi hôn sự xác định, nàng đã bị thu nhận cácloại cùng tư liệu liên quan đến Tường Hòa Hội Quán, vài ngày tiếp, nàngđại khái cũng biết rõ ràng tổng thể kết cấu và thành viên tổ chức này.

Trượng phu nàng sau này là Kỳ Lân Vương Đằng Tế chủ nhân Tường Hòa HộiQuán, thủ hạ là các vị Ngũ Hành Kỳ Lân, bọn họ phân ra kim, mộc, thủy,hỏa, thổ, mệnh danh là Tường Hòa Hội Quán ngũ đại gia tộc, mỗi người đều là năng lực tràn đầy thanh niên tuấn tài, trong đó Kim Kỳ Lân khôn khéo nghiêm khắc, Mộc Kỳ Lân tuấn tú lạnh lùng, Thủy Kỳ Lân thông minh cơtrí, Thổ Kỳ Lân phóng khoáng ngang ngạnh, Hỏa Kỳ Lân cuồng ngạo tànnhẫn…

“Bọn họ năm người không thể khinh thường, tuy rằng thân phận địa vị đềudưới Kỳ Lân Vương Đằng Tế, nhưng năm người đều có năng lực một mình đảmđương một phía, từng người mở ra mội cõi trời riêng, bọn họ là tinh anhgiữa tinh anh, ngươi phải cẩn thận đối đáp, đừng để cho bọn họ lưu lạiấn tượng không tốt.”

Đây là mấy ngày nay mẫu thân không ngừng nhắc nhở.

Nàng rất không an tâm, càng đi sâu hiểu rõ Tường Hòa Hội Quán, thì cóthể minh bạch nàng sắp gả vào một cái dạng tổ chức gì, Tường Hòa HộiQuán không chỉ là một cái tập đoàn tài chính mà thôi, nó là do năm tậpđoàn tài chính khổng lồ kết hợp cơ cấu siêu cấp, thế lực bên ngoài cóthể thâu tóm toàn bộ Châu Á, có thể nói vua một nước “Kỳ Lân VươngTriều”! Mà nàng phải gả cho nam nhân này, đúng là chủ nhân vương triềunày!

Hô…

Thở ra một hơi, nàng còn chưa phải là con gái đã xuất giá, đã cảm thụ được cái loại nặng nề áp lực này…

“Mời đến mời đến, chúng ta đã cung kính chờ đợi ngài đã lâu.” Âm thanh mẫu thân từ ngoài cửa nhẹ nhàng tiến đến.

Nàng không nhịn được nhìn chăm chú phía trước, tiếp theo, một người caolớn mặc y phục màu đen như gió lốc quát vào phòng khách, tấp vào trongmắt nàng, đột nhiên nàng giống như chết đứng, không cách nào cử độngđược.

Trong phòng khách rõ ràng có một đống người, rõ ràng ầm ĩ huyên náokhiến nàng tâm phiền ý loạn, thế nhưng, hắn vừa xuất hiện, bốn phía lậptức tĩnh lặng, toàn bộ bầu không khí bị đông lại, phảng phất ngoại trừhắn ở ngoài ra, tất cả cũng không tồn tại…

Hắn mặc áo đen cao cổ, quần dài đen, dưới chân đi một giày bó màu đen,xem ra quả là tựa như Ma vương từ âm phủ tiến đến, toàn thân khí thế hủy diệt, văn kiện trên vai hắn mở ra, hắn càng cuồng nộ giải thích, khiếnngười ta liếc mắt một cái là có thể ngửi ra Bá Vương dã man, thú tính.

Tóc ngắn đen đen chỉa thẳng lên mạnh mẽ, ít có khuôn mặt tài năng xuấtchúng, chứa đựng mê hoặc nhân tâm lực hấp dẫn có thể chết người, mà đôiđồng tử mắt đen sâu hun hút như tiêu điểm trên người hắn, tựa như chỉcần hắn nhìn một cái, sẽ bị hắn bắt xuống địa ngục…

Nam nhân này….là ai?

Nàng trợn to mắt, tạm thời không thu ánh nhìn về được, cho đến khi pháthiện hắn đi nhanh hướng về phía nàng đi tới, nàng mới hoang mang rốiloạn hoảng sợ cúi đầu, buông mí mắt xuống, mười ngón tay mảnh khảnh đanvào nhau, ngực không hiểu có chút co thắt.

Thình thịch! Thình thịch!

Nàng nghe thấy được tiếng tim đập bản thân dồn dập.

Vũ Tuyệt Luân ngày hôm trước mới bay đi Singapore xử lý công việc Tậpđoàn Vũ gia, lập tức lại không biết mệt mỏi mà tới rồi San Francisconghênh đón Chu Mạch Mạch, không cần phải nói, hắn lúc này khí sắc đầy uể oải mệt mỏi cùng không kiên nhẫn.

Đằng Tế không đích thân đến được mời hắn đi đón tân nương, hết lần nàytới lần khác gọi hắn chạy một chuyến, luồng oán khí này ở trong lòng hắn đã hết chứa đựng nổi, bởi vậy cũng bất chấp lễ nghi, vừa vào cửa tìmkiếm bóng dáng Chu Mạch Mạch, tiếp theo, hắn phát hiện nữ tử thanh túđứng ở chính giữa phòng khách kia.

Hắn ngạo ngược hướng đi đến phía nàng, hai tay chống nạnh, nghiêng đầu hỏi: “Vị này là tân nương chủ tử chúng ta sao?”

Chu Mạch Mạch thở mạnh cũng không dám ho một tiếng, đầu buông xuống lại thêm thấp hơn.

Người này… Hảo vô lễ….

Không nhận được câu trả lời của nàng, Vũ Tuyệt Luân nhướng mày.

Chậc! Lúc này dùng đầu hướng về phía hắn chào hỏi khiến hắn bỏ hết côngviệc bay qua toàn bộ Thái Bình Dương tiêu chuẩn tân nương đây sao? Bấtquá là một tiểu nữ sinh xấu hổ thẹn thùng, không có gì đặc biệt thôi!

Ở trong lòng hắn thầm nói, vẻ mặt vừa thối lại vừa dài ra.

“Đúng vậy, nàng chính là nữ nhi của ta Mạch Mạch.” Chu phu nhân vội vàng đưa khuôn mặt tươi cười tiến lên giới thiệu.

“Ân… Bảo nàng ngẩng đầu lên ta xem nhìn xem.” Hắn mang khẩu khí cụ lớn đến mua nô ɭệ tiến đến ^^.

Một lời của hắn thốt ra, phía sau “Hắc Vô Thường” Hắc Lượng khẽ chạm hắn một cái, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhắc nhở: “Thỉnh chú ý lễ phép,thiếu gia, nàng chính là phu nhân sau này Kỳ Lân Vương!”

Quay đầu nhìn Hắc Lượng liếc mắt một cái, hắn nhếch miệng, đầu lông mày hiện lên một tia không tốt.

Đúng a, trước mắt cô gái nhỏ này về sau còn có thể là Đằng gia Thiếu phu nhân, luận về thứ bậc còn cao hơn hắn một cái chứ! Shit!

“Coi như là phu nhân Kỳ Lân Vương, thì sao nào? Nàng cũng quản khôngđược U Minh hội chúng ta ‘Thành Hoàng’.” “Bạch Vô Thường” Bạch Dã nhưmuốn cùng Hắc Lượng làm trái lại mà hừ lạnh.

Vũ Tuyệt Luân cho rằng Bạch Dã nói thuận tai hơn.

Không sai, Đằng gia Thiếu phu nhân thì làm sao? Hắn chính là thủ lĩnh UMinh hội, hắn ngay cả Đằng Tế cũng không bỏ mặc, trong Tường Hòa HộiQuán còn có ai có thể ép tới hắn?

Hắc Lượng trừng mắt nhìn Bạch Dã, mặt trầm xuống, không nói thêm nữa.

“Làm phiền, ta là Kỳ Lân Vương phái tới đón Chu tiểu thư, Vũ TuyệtLuân.” Vũ Tuyệt Luân đối với chu phu nhân tự giới thiệu. Hắn đã sớm nghe nói, bởi vì Chu Khải Lượng nửa năm trước qua đời, hiện nay Nguyên Thếđiện tử cùng toàn bộ Chu gia toàn bộ nắm giữ tại đây trong tay một Chuphu nhân.

“Nguyên lai là Tường Hòa Hội Quán Vũ gia đại đương gia! Hạnh ngộ hạnhngộ! Thực sự là vất vả ngài, ta thay các ngài đường sá xa xôi mà đến anbài một lát, xin mời các vị dùng qua bữa cơm, sau đó đến khách sạn phíatrước nghỉ ngơi.” Chu phu nhân khách khí có lễ mà cười nói. Vũ TuyệtLuân vừa vào cửa, nàng đoán ra dẫn một đám người ngựa tới, tiểu tử tuấntú nhất định chính là Ngũ Hành Kỳ Lân nóng tính dũng mãnh nổi danh “Hỏakỳ lân”.

“Không cần, nhiệm vụ ta chính là đón Chu tiểu thư quay về Thượng Hải,máy bay cá nhân chúng ta ở sân bay đợi, ta không muốn lãng phí thờigian.” Hắn không muốn ở chỗ này dừng lại lâu lắm, thầm nghĩ nhanh lênmột chút đem Chu Mạch Mạch mang về Thượng Hải báo cáo kết quả nhiệm vụcho qua chuyện.

“Lập tức đã đi sao? Vậy… Ta lập tức gọi người chuẩn bị hành lý MạchMạch…” Chu phu nhân sửng sốt một chút, lập tức phối hợp mà gọi hạ nhânthu dọn hành lý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Mạch Mạch khẽ biến, không nghĩ tới lại phải rờikhỏi nhanh như vậy, dưới tình thế cấp bách đã quên cái gọi là lễ nghi,bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mẫu thân, buột miệng nói ra: “Hôm nay muốn đisao? Không phải ngày mai mới phải…”

Chu phu nhân rất nhanh mà trừng nàng một cái, đem lời nàng chưa kịp nói toàn bộ trả lại.

Quá vô lễ! Câm miệng cho ta! Ánh mắt mẫu thân chính đang lộ ra vẻ giận dữ khiển trách.

Nàng kinh hoảng, tự biết luống cuống, lập tức che cái miệng nhỏ nhắn lại,bất an mà nhìn Vũ Tuyệt Luân liếc mắt một cái, lo lắng sẽ khiến hắngiận.

Ngay lúc đó, Vũ Tuyệt Luân cũng nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt đối lập nhau, hai bên đều là sửng sốt.

Vũ Tuyệt Luân ngực chấn động, mới phát hiện bản thân mình kết luận quásớm, Chu Mạch Mạch này không có thể như vậy không thấy đầu nha đầu này,nàng quả thực chính là tuyệt sắc giai nhân!

Nàng không chỉ khuôn mặt đẹp làm kinh động lòng người, hơn nữa toàn thân tản mát ra một loại phẩm chất riêng mê người, khuôn mặt ngây thơ xinhxắn như thiên sứ, nhưng đôi mắt trầm thấp mềm mại lúc nào cũng có thểtuỳ tiện kích động nhân tâm, chọc người rời xa suy nghĩ…

Nàng đúng là dung hợp ngây thơ cùng báu vật khêu gợi, là nam nhân trong lòng nhất định ước ao có được nàng!

Chưa hề có, thân thể hắn ở chỗ sâu trong lòng dấy lên một cổ ngọn lửa kỳ dị…

Ngọn lửa nguy hiểm…

Chu Mạch Mạch bị con mắt hắn sâu xa như hắc động nhìn thẳng, thiếu chútnữa cho rằng trái tim mình sẽ ngừng đập, một cái chớp mắt, nàng bỗngnhiên hiểu được mình như là bị thợ săn nhìn chòng chọc con mồi, cũngtrốn không thoát nữa…

“Rất xin lỗi, Vũ đại đương gia, Mạch Mạch thất lễ, nàng lập tức phải đichuẩn bị hành lý, mời Vũ đại đương gia cùng các vị đi theo tới trước nhà ăn dùng điểm tâm.” Trương Hồng Na mở lời phá tan không khí quỷ dị trong lúc đó giữa bọn họ, lấy ánh mắt ra hiệu Chu Mạch Mạch lên lầu thu xếp.

Vũ Tuyệt Luân như ở trong mộng mới tỉnh lấy lại bình tĩnh, gật đầu theoTrương Hồng Na đi vào nhà ăn, nhưng cùng Chu Mạch Mạch gặp thoáng qua,không tự chủ được bất giác quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.

Càng nhìn nàng càng xinh đẹp không thể đối phó, trước khi trông thấynàng, hắn chung quy cho rằng cái gọi là mỹ nữ bất quá như vậy thôi,nhưng hiện tại hắn mới hiểu được cái gì nghiêm túc là mỹ nữ, nguyên laimột nữ nhân mỹ lệ có thể xâm nhập sâu đến như vậy, phút chốc là có thểchâm dục hỏa muốn độc chiếm trong lòng nam nhân…

Hắn chợt bừng tỉnh minh bạch Giang Tuân sở dĩ nói như vậy có dụng ý gì,Chu Mạch Mạch này quả nhiên điều không phải xinh đẹp bình thường.

Nhưng mà, vừa nghĩ nàng là tân nương Đằng Tế, hắn kinh diễm lại cấp tốcrút đi chính là một phần không lý trí giận chó đánh mèo cùng tâm tìnhhứng thú dời đi.

Đã là nữ nhân Đằng Tế, cũng đừng muốn hắn sẽ cho nàng dễ gần dễ gần!

Chu Mạch Mạch tránh được tầm mắt hắn, vội vàng lên lầu đi thu thập hànhlý nhưng một lòng làm sao cũng chỉ không ngừng được cảm xúc mãnh liệt.

“Hỏa Kỳ Lân” Vũ Tuyệt Luân quả nhiên giống như bên ngoài miêu tả nhanhnhẹn dũng mãnh cuồng ngạo, nhưng mà nàng không nghĩ tới hắn lại là mộtngười tuổi còn trẻ tuấn lãng như thế này, điều này làm cho nàng có điểmhoảng loạn, vừa nghĩ đến muốn cùng hắn cùng nhau đến Thượng Hải, nànglại có cảm giác hoảng sợ không nói nên lời, thật là, ngoại trừ sợ hãicòn có một cổ cảm giác không biết nên hình dung như thế nào đã ở trongngực nàng liên tiếp bành trướng, nghiêm trọng nén lòng của nàng, hạinàng không thở nổi…

Quay về phòng mình, nàng vô lực ngã ngồi trên giường, vẫn không cách nào làm dịu cảm giác hít thở không thông.

Loại tình huống này vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, nàng không rõ bản thânmình là làm sao vậy, tuy nói nàng vẫn luôn luôn không thích ánh mắt namnhân nhìn nàng, nhưng chưa bao giờ giống vừa mới như thế bị người thấytrong lòng đại loạn.

Ánh mắt Vũ Tuyệt Luân kia thật là đáng sợ, trực giác nói cho nàng, nànghay nhất cách nam nhân này xa một chút, đừng quá tiếp cận, tuyệt khôngcó thể cùng tiếp cận thái quá …