Chương 1

1.

Mùa xuân, mùa của sự sống.

Vạn vật đều bắt đầu sinh sôi.

Mẹ của tôi cũng bắt đầu thúc giục kết hôn.

Những buổi xem mắt thường xuyên đến mức qua loa.

Mẹ tôi cái gì cũng giỏi, chỉ có một xíu không tốt đó là bà ấy quá thích cạnh tranh.

Kể từ khi bạn bè của bà ấy lần lượt lên chức bà ngoại, mẹ tôi ngoài miệng thì nói không vội nhưng trong lòng đã sốt sắng cả lên.

Mỗi ngày vừa mới thức dậy đều hỏi tôi đã có đối tương chưa.

Hồi nhỏ tôi muốn nuôi chó.

Mẹ tôi: "Không."

Bây giờ bà ấy muốn ôm cháu trai.

Tôi: "Mơ đi."

Năm nay tôi 25 tuổi.

Mỗi tuần bà ấy đều sắp xếp mười buổi xem mắt cho tôi, những người không biết đều nghĩ rằng tôi đã 55 tuổi.

Tính tình bà ấy nóng nảy, còn tôi thì như con lừa.

Để bảo vệ hòa bình thế giới, để duy trì hạnh phúc gia đình, để tránh đi những xung đột không cần thiết giữa mẹ và con gái, nên lần nào xem mắt tôi cũng đi.

Và lần nào cũng trắng tay trở về.

Cũng chẳng phải do mắt nhìn của tôi cao mà chủ yếu là do bà mối hiện tại, và người không kén chọn mới là những người đàn ông đó.

Miễn là tiền đặt đúng chỗ, người chết cũng bị bà ta nói thành người sống.

Mỗi câu mỗi chữ bà ta nói ra khỏi miệng, mười phần thì hết mười phần là lừa gạt.

Vào một buổi hẹn hò giấu mặt, bà ta nói: "Người ta mở công ty, dưới trướng có hơn mười ngàn nhân viên."

Ừ thì kết quả là người đó nuôi ong mật.

Lần trước, bà ta khen hết lời bảo "Tài nấu ăn đỉnh của chóp."

Đến gặp mặt thì mới thấy đối phương bị cụt một tay.

Còn lần kia, bà ta nói: "Cao mét tám, yêu vận động."

Đến khi gặp thì mới thấy người đó như một quả trứng kỳ diệu.

Thế mà bà ta mạnh miệng nói: "Tuy rằng anh ta chỉ cao một mét sáu nhưng anh ta bật nhảy là được một mét tám rồi."

Tôi: "...."

Dì ơi dì đừng làm bà mối nữa, dì chuyển sang bán hàng đa cấp luôn đi.

Dữ dằn hơn còn ở phía sau.

Bà ta nói: "Là người trung thực, rất kiệm lời."

Ừ kiệm lời thật tại anh ta là người thực vật.

Nghiệp từ miệng mà ra, nghiệp theo ta từ kiếp này đến kiếp khác.

Đây cũng chưa phải lần dữ nhất.

Bà ta làm mai cho tôi một tên tội phạm g i ế t người.

Còn thề son sắt cam đoan: "Cậu ta đã hoàn lương rồi, không g i ế t người nữa, con nhìn xem chẳng phải cậu ta vẫn chưa g i ế t dì hay sao?"

"...."

Tóm lại độ tin cậy của bà mối nằm ở cực âm.

Nhưng mẹ tôi lại tin vào cái thể loại ma quỷ này.

Vẫn sắp xếp xem mắt cho tôi như mọi khi.

Chân trước tôi còn chưa bước ra cửa.

Sau lưng bà ấy đã mở video xem quá trình sinh con.

Cười đến tít mắt.

"Con gái, con phải diện cho thật đẹp, lần này chắc chắn là một người đàn ông chất lượng cao!"

"Ha ha."

Tôi cười một cái qua loa cho có lệ.

Mọi người xem, bà mối trước sau vẫn cứ mấy câu khoe khoang như như vậy.

Chắng biết xấu hổ mà cứ đinh ninh thổi phồng.

Có thể thấy, có những kẻ lòng dạ đen tối từ lúc mới sinh ra.

Mẹ tôi nhìn qua, mày cau lại.

"Con cất điện thoại đi, qua đây mẹ xem hôm nay con ăn mặc như thế nào?"

Xét thấy tiền lệ tôi từng mặc quần áo của bà ngoại ra ngoài khiến nhà trai chạy thụt mạng, mẹ tôi vẫn còn hãi hùng.

Đương nhiên tôi chiều theo.

Áo khoác kaki với giày cao gót màu be.

Mẹ tôi hài lòng gật đầu.

Tôi nhìn điện thoại, cười một cái đầy ẩn ý.

Mẹ tôi có Trương Lương kế, tôi có thang trèo tường.

Mà đến đó cũng chẳng có nghĩa là chuyện thành.

Vừa khuyên vừa đuổi chính là sở trường của tôi.

Tôi kéo áo khoác lại, gài kỹ hết tất cả nút áo.

Màu đỏ nhàn nhạt mơ hồ lộ ra