Chương 28

Lâm Niệm Niệm không thể tin được Lục Vãn có thể thi được hạng ba.

Dù sao thì người vốn có quan hệ rất tốt với Lục Vãn từ lúc trước khi chuyển trường đến là Hứa Yêu, ngày thường ngay cả bài tập cũng hầu như rất ít khi làm.

Nếu họ chơi thân với nhau như vậy, tại sao thành tích lại có thể cách biệt nhiều như thế chứ?

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là nhất định có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề rồi.

Nhưng trên bảng thành tích lại viết rõ ràng hai chữ "Lục Vãn".

Cả khối cũng sẽ không có người khác trùng tên với đối phương.

Trong kỳ thi tháng của trường cấp ba Thượng Đức có thể thi vào được top 100 đều là học bá.

Chỉ có điều cũng có sự khác biệt giữa học bá bình thường, học bá đỉnh cấp và học thần.

Ba người đứng đầu là học thần xa ngoài tầm với, chỉ có thể ngước nhìn, hạng tư đến hạng mười là học bá đỉnh cấp khó mà lay động, cứ khen là đúng rồi.

Hạng mười đến hạng bốn mươi là học bá ưu tú, thứ tự thường xuyên thay đổi lên xuống, là hiện trường thần tiên đánh nhau hằng ngày.

Hạng bốn mươi đến hạng bảy mươi là học bá toàn năng không bị lệch môn nào cả.

Hạng bảy mươi trở về sau thì không còn phân biệt rõ ràng như những hạng trước đó nữa, đây là khu vực cơ động, mọi người cạnh tranh lên top.

Thân là một học sinh được nhận trợ cấp từ thiện, Lâm Niệm Niệm có thể thi được vào trong top 100 là hoàn toàn đủ tư cách.

Cô và Lục Vãn giống nhau đều chuyển đến từ huyện thành phía Nam, giáo trình bây giờ không giống với lúc trước, cần thích ứng.

Chỉ có điều tri thức của cấp ba hầu như đều giống nhau, lại là môn khoa học tự nhiên, cho nên cũng không ảnh hưởng nhiều cho lắm.

Lâm Niệm Niệm ở trường học trước đây, thành tích vẫn luôn nằm trong top 3 của khối.

Cô biết trường học trước đây không thể sánh được với trường học bây giờ, mục tiêu của cô là có thể thi vào được top 100, cũng hài lòng với thành tích này.

Chỉ là không nghĩ đến vậy mà Lục Vãn lại thi được hạng ba!

Cô không thể ngờ được là mình thua cược rồi, hai người cách nhau nhiều bậc như vậy.

Những lời đã chuẩn bị sẵn không có cơ hội để nói ra nữa, bây giờ trong đầu cô là một mớ hỗn độn.

Đây là tình cảnh mà cô chưa từng ngờ đến, hoàn toàn trở tay không kịp.

Có một loại cảm giác không chân thật cứ như chân không chạm đất vậy.

——

"Lục tổng, nào nào nào, mời cậu phát biểu cảm nghĩ khi thi vào được top ba." Tống Thiến Thiến giơ tay lên, làm thành dáng vẻ đang phỏng vấn.

Haley - người thong dong đến muộn nói lầm bầm: "Cậu như vậy cũng quá không có đạo nghĩa rồi, chẳng cho người khác tý cơ hội tận dụng khoảng trống nào cả, cơ mà mình càng thích cậu hơn rồi."

"Để mình lấy điện thoại ra ghi âm lại sau này dùng để cổ vũ chính mình đã."

Lục Vãn ngậm kẹo que, nhìn chằm chằm những tên trên cùng: "Học tập vẫn nên là ngày một tiến bộ, nếu như có thể thì mình muốn lên cao thêm tí nữa."

Tô Nhiêu cao hơn cô ba điểm, thế nhưng người hạng nhất là Trần Niệm Khanh cao hơn cô tận hai mươi điểm?

Trước đây đều là Lục Vãn vượt xa người hạng nhì mấy chục điểm.

Đây là tình huống chưa từng xảy ra bao giờ.

Thú vị, khát khao chiến thắng của cô đang cháy hừng hực.

Hứa Yêu cười nhạo: "Tôi thấy là trong lòng cậu đang mất thăng bằng, lần này thi không được hạng nhất chắc tức chết rồi đúng không, cảm thấy hạng ba rất cặn bã không thể chấp nhận được."

Mọi người: "..."

Nhóc tăng động, cậu đừng nói chuyện nữa, tắt đài đi!

Mẹ kiếp đây là đang mắng Lục tổng sao? Cậu đây là đang mắng tất cả mọi người đó!!

Trước khi chuyển trường Hứa Yêu đều nằm trong top cuối của lớp, bây giờ cũng nằm trong top cuối.

Cứ như vậy, cậu thật sự không cảm thấy ngôi trường mới này có gì khác biệt quá lớn cả.

... Ngoại trừ việc có quá nhiều người giả tạo và kỳ lạ.

Lục Vãn cả ánh mắt cũng lười không muốn nhìn Hứa Yêu, lạnh nhạt nói: "Mọi người đều tản đi thôi, sắp đến giờ học rồi."

"Không không không, Lục tổng, vụ cá cược của cậu và học sinh nhận từ thiện, cậu thắng rồi nha!"

Không biết là ai nhắc một câu, mọi người tỉnh lại từ trong nỗi khϊếp sợ, dồn dập nhìn về người trong cuộc còn lại của vụ cá cược - Lâm Niệm Niệm, vừa lúc cô cũng ở đây.

Bạn nữ cắn môi, không nói gì cả.

Lục Vãn đi về hướng của đối phương dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mãi đến khi đi đến trước mặt Lâm Niệm Niệm mới dừng lại.

Mặt Vu Soái đầy cảnh giác, cái tên này muốn làm gì đây?

Chẳng lẽ muốn mở miệng chế nhạo Lâm Niệm Niệm trước mặt nhiều bạn học như vậy sao?

Cậu giành nói trước một bước: "Mấy hôm nay Niệm Niệm rất cố gắng, cũng không được nghỉ ngơi tốt, người nhà khác với các cậu, cậu ấy mỗi cuối tuần đều phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi! Vừa phải học tập vừa phải kiếm tiền, mấy người các cậu hoàn toàn không thể nào hiểu được!"

Lục Vãn: "Ồ, vậy cậu không cần làm thêm, thi được hạng bao nhiêu?"

Vu Soái: "..."

Lục Vãn nhìn sơ qua bảng xếp hạng: "Ồ, hạng 78, may là khi thi cậu che bài lại, nếu không tôi không cẩn thận tham khảo đáp án của cậu, chẳng phải là chỉ có thể thi được đến hạng dưới 80 thôi ư."

Bạn học chung quanh cười phá lên.

"Lục tổng cậu thật là hài hước."

"Nói như vậy thì cũng may mắn thật, nếu không thì có thể bị thua cược mất rồi."

Vu Soái có thể trở thành là lớp trưởng lớp bốn, là do cậu dễ tính lại kiên nhẫn, quan hệ với mọi người không tệ, có thể hài hòa quan hệ của các bạn trong lớp.

Giáo viên chủ nhiệm bảo cậu chăm sóc cho học sinh chuyển trường, nhưng... cậu khó tránh khỏi có chút chăm sóc hơi quá cho Lâm Niệm Niệm rồi.

Thành tích của mình tụt mất cả hai mươi hạng so với lần trước.

Vu Soái xanh cả mặt, nhưng lại chẳng nói được câu nào.

Hôm thi thứ hai, để có thể chuyên tâm làm bài, trước khi thi cậu cố ý tìm giáo viên giám thị.

Nói là Lục Vãn có thể sẽ quay bài của cậu và những bạn học khác, cần đặc biệt chú ý.

Giám thị là giáo viên đứng lớp hằng ngày, dù sao Vu Soái cũng không phải loại người nói hưu nói vượn, giám thị vẫn đặc biệt quan sát Lục Vãn.

Lúc đó thi Toán, Vu Soái còn đang làm phần trắc nghiệm thì tiến độ của Lục Vãn đã đến câu thứ hai của phần trả lời câu hỏi rồi.

Giáo viên giám thị nhìn cả mười phút, tuy rằng ông không phải là giáo viên môn Toán nhưng vẫn có thể phân biệt được đâu là viết linh tinh và đâu là nghiêm túc giải đề.

Đợi Vu Soái cuối cùng làm xong phần trắc nghiệm thì Lục Vãn đã viết xong đáp án câu thứ ba của phần trả lời câu hỏi luôn rồi.

Giáo viên giám thị vừa nghĩ đây là cái quỷ gì vậy, vừa say sưa tiếp tục xem Lục Vãn làm bài.

Mạch suy nghĩ của Lục Vãn rõ ràng, ngay cả giấy nháp cũng rất sạch sẽ.

Tuy rằng nhìn không hiểu, có điều vẫn rất vui tai vui mắt.

Bạn học này rõ ràng rất lợi hại, sao còn cần quay bài của người khác chứ?

Sau khi kết thúc buổi thi, giáo viên giám thị còn tìm Vu Soái nói: “Vậy mà trò lại dám chơi khăm thầy à, không được có lần sau nữa.”

Khi đó Vu Soái đã cảm thấy không đúng lắm, còn nghĩ là giáo viên giám thị vì lý do nào đó mà thiên vị.

Bây giờ có kết quả rồi... Điểm mỗi một môn của Lục Vãn đều cao hơn của mình, chẳng trách hôm đó thầy giám thị lại nói như vậy.

Lục Vãn quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm Niệm, cô suy nghĩ một chút nói: "Ba tháng này nhớ quét dọn hành lang sạch sẽ một chút."

Mấy bạn nam đứng sau Lâm Niệm Niệm vừa khϊếp sợ vừa không thể tin được.

"Không nhất thiết phải vậy chứ, không phải trường có mời nhân viên dọn dẹp sao?"

"Một lần là đủ rồi, còn phải đúng ba tháng sao?"

Haley "Chậc" một tiếng: "Nếu như hình phạt do cược thua không được tính vậy thì quá vô nghĩa rồi, đây là do bạn học Lâm Niệm Niệm chủ động muốn đánh cược với Lục tổng, nói không chừng bạn ấy rất vui vì được quét dọn hành lang thì sao, cậu không hiểu thì đừng có nói lung tung, phá hoại sự sắp xếp của người khác."

Hứa Yêu nhìn nhóc ẻo lả, ai sẽ vui khi quét dọn hành lang chứ? Cậu mẹ kiếp thực sự là nhân tài, nói bậy một cách đàng hoàng trịnh trọng.

Lâm Niệm Niệm hít sâu một hơi, vành mắt có chút hồng, âm thanh run run: "Mình sẽ làm, nếu như đây là điều mà bạn học Lục Vãn cậu muốn nhìn thấy."

Lục Vãn: "Không không không, đây là cái giá cho việc cậu thua cược, không phải do tôi muốn nhìn thấy mà cậu mới làm."

Dáng vẻ rưng rưng của cô gái này, đúng thật là vừa nhìn đã thấy tội nghiệp nha.

"Đây cũng bắt nạt người khác quá rồi." Có một bạn nam nhỏ giọng nói.

Lục Vãn quay đầu nhìn về phía bạn nam mở miệng trong đám người.

Ánh mắt chạm vào nhau, đối phương ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Lục Vãn không muốn dính líu gì đến cá hường cả, mỗi lần đều là đối phương chủ động đến kiếm chuyện, gây ra rất nhiều chuyện, lãng phí thời gian.

Cô cúi đầu hỏi Lâm Niệm Niệm: "Cậu cảm thấy tôi đang bắt nạt cậu sao?"

Lâm Niệm Niệm không lên tiếng, vành mắt càng đỏ hơn, cắn môi không cho nước mắt chảy xuống.

Dáng vẻ yếu đuối lại quật cường làm cho những bạn nam có quan hệ tốt với cô ta càng thêm đau lòng cùng bất bình.

Lục Vãn cũng quá đáng quá rồi!

Lục Vãn quả thực muốn cười, cô không có thời gian cũng không có hứng thú kiếm chuyện.

Kỳ thi tháng mới được hạng ba thôi, cuộc thi cuối kỳ lại sắp đến rồi.

Cô đưa tay ra, đột nhiên ra tay mà không hề báo trước, đè Lâm Niệm Niệm lên bảng thông báo.

Lục Vãn không dùng nhiều sức, nhưng bảng thông báo vốn đã không được vững chắc cho lắm, lưng của Lâm Niệm Niệm đυ.ng lên, tuy rằng không đau nhưng lại phát ra tiếng "Đùng" thật lớn.

Đúng là rất có khí thế.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

"Tôi bây giờ nói cho các cậu biết, tôi phải làm như thế này, mới miễn cưỡng có thể gọi là bắt nạt, hiểu chứ? Bây giờ có thể nói là tôi bắt nạt cậu ta rồi."

Mọi người: "..."

“Tôi và bạn học này không thân quen, từ trước đến nay đều là cậu ta đến kiếm chuyện với tôi, rõ ràng là chuyện không hề liên quan đến mình nhưng cậu ta cũng muốn nhúng tay vào." Âm thanh dừng lại, Lục Vãn từ trên cao nhìn xuống Lâm Niệm Niệm, lại nói: "Cậu thật sự là muốn ép tôi khiến cậu thôi học sao?"

Mặt Lâm Niệm Niệm trắng bệch trong nháy mắt, mắt đầy khϊếp sợ nhìn Lục Vãn.

Tuy rằng cô ta không ưa điệu bộ đại tiểu thư, đại thiếu gia của học sinh trường này... Nhưng là thật vất vả mới đến được đây, cô không muốn đi.

Lâm Niệm Niệm nói giọng mơ hồ: "Bạn học Lục Vãn, mình chưa từng nhằm vào cậu, hay là mình có chỗ nào đắc tội với cậu rồi ư? Mình nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm nào đó."

Lục Vãn không hề trả lời vấn đề của đối phương.

"Cậu không muốn thôi học, thì hãy học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp thì thực thi hợp đồng với trường học."

Học sinh từ thiện mà trường Thượng Đức chọn được miễn toàn bộ học phí còn được nhận thêm trợ cấp khác nữa, sau này cũng sẽ tài trợ học phí đại học cho học sinh nghèo khó.

Nhưng đây là có điều kiện, học sinh từ thiện sau khi tốt nghiệp nhất định phải trở về quê nhà làm việc sáu năm mới được từ chức.

Ở trong tiểu thuyết, Lâm Niệm Niệm không thực thi hợp đồng, chuyện cùng Khương Bác Dương còn gây ra không ít náo động.

Hội đồng quản trị của trường sau khi cân nhắc nhiều mặt, quyết định hủy bỏ kế hoạch từ thiện.

Lâm Niệm Niệm là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được hưởng lợi.

Giọng Lâm Niệm Niệm khô khốc: "... Mình đương nhiên sẽ làm được."

Lục Vãn cười một tiếng: "Hy vọng là cậu nói được làm được."

Vu Soái: "Lục Vãn cậu đừng có quá đáng quá, nếu là cậu thì cậu có làm được không?"

Lục Vãn: "Tôi đương nhiên có thể."

Nếu như có thể đi học tại Thượng Đức, miễn phí nhận được tài nguyên giáo dục tốt nhất. Cô rất nguyện ý thực thi hợp đồng.

Không riêng gì khế ước tinh thần.

Lâm Niệm Niệm bội ước, điều này làm cho những học sinh nghèo khó sau này có lẽ có thể thông qua kế hoạch này nhận được cơ hội học tập tốt hơn mất đi cơ hội.

Không phải mỗi người đều có thể có nhiều lần cơ hội.

Rất ít người có thể hiểu được, nhưng Lục Vãn có thể, cô biết cơ hội này rất quý giá.

Lục Vãn trả lời dứt khoát mạnh mẽ, thái độ chắc chắn, không chút do dự.

Điều này làm cho những bạn nam vốn nghi ngờ đại tiểu thư như cô nói miệng thì hay lắm đều không còn lên tiếng nữa.

Khi Lục Vãn học lớp năm.

Bố nuôi của cô đột nhiên phát điên, bảo cô đừng đi học nữa, về nhà giúp đỡ buôn bán.

Mẹ nuôi của Lục Vãn rất giỏi, buổi sáng bán bánh rán, buổi tối bán món hầm, mùa hè bán mỳ lạnh, mùa đông bán khoai lang nướng.

Tay chân cần mẫn có thể kiếm không ít tiền mà cũng bận rộn đến chân không chạm đất.

Không có số tiền này, cũng không thể giúp cho tên ma men đó chơi hết gái quanh nhà được.

Còn có thể thường xuyên mang gái về nữa.

Thời tiểu học Lục Vãn từng bị tất cả bạn học trong lớp cô lập.

Do cô học tiểu học đã biết gϊếŧ gà.

Lần đó bố nuôi của cô mang gái về, cô ta nói muốn uống canh gà.

Thế là ông ra chợ mua gà sống về, bắt cô phải xử lý.

Nếu cô không làm thì sẽ không cho cô đi học nữa.

Lục Vãn liền ngồi xổm ở trước cửa gϊếŧ gà, sức vồ của gà sắp chết rất lớn.

Lần đầu tiên cô làm việc này, bị máu bắn tung tóe đầy mặt, vừa lúc có mấy bạn nữ trong lớp đi ngang qua nhìn thấy...

Thời tiểu học các cô bé đều rất õng ẹo, cảm thấy Lục Vãn biết gϊếŧ gà tàn nhẫn quá.

Nói không chừng sau này còn có thể làm ra chuyện như gϊếŧ người nữa, bây giờ là một tên biếи ŧɦái, sau này chính là kẻ gϊếŧ người.

Chuyện này truyền ra, Lục Vãn liền bị cô lập.

Đừng nói các bạn nữ, cả bạn nam cũng có rất nhiều người không nói chuyện với cô.

Con nít làm như vậy, thật ra sau này Lục Vãn ngẫm lại thấy cũng bình thường, dù sao phần lớn mọi người ở trong nhà đều được cưng chiều như bảo bối, cái việc gϊếŧ gà này nghe thôi cũng đã rất tàn nhẫn.

Nhưng khi đó cô cũng còn nhỏ, cho nên cũng thật sự thấy rất buồn.

Gϊếŧ gà rồi, bố nuôi của cô vẫn không cho cô đi học. Nói đây là lãng phí thời gian, không bằng đi giúp mẹ nuôi của cô làm việc kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.

Mẹ cô nói không giữ lời, đánh không đánh lại, chửi không chửi lại, không có tí tiếng nói nào cả, sau này Lục Vãn mới biết, cái này mợ nó gọi là hội chứng Stockholm*.

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.

Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua. Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ. Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, "tạm quên mất" rằng mình đang bị đe dọa. (nguồn Wiki)

Lục Vãn không đồng ý, bố nuôi của cô lập tức đi đến trường học bắt cô về nhà.

Giáo viên biết được rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì được, vì căn bản chẳng thể nói chuyện đạo lý với kẻ điên được, ông ta cũng chẳng quan tâm cái gì gọi là nền giáo dục bắt buộc cả.

Trường học có một giáo viên sắp về hưu thấy cô đáng thương, cho Lục Vãn đến nhà mình ở vài hôm để tránh đầu gió.

Mỗi lần đến giờ về, bố nuôi của cô đều đứng ở cổng trường để chặn bắt cô.

Bạn cùng lớp giúp đỡ che chở, mọi người cho cô trốn giữa đội ngũ, khom thấp người xuống ẩn núp, mấy ngày liên tục đều dùng cách đó để đi về.

Tiểu học có sự phân biệt rõ ràng giữa nam và nữ, ngay cả bạn cùng bàn cũng phải vẽ ra đường ngăn cách để nhấn mạnh lập trường.

Nhưng lên đến cấp hai thì hoàn toàn khác hẳn.

Bạn nữ cùng lớp với Lục Vãn sau khi lên cấp hai, sau khi lấy lại tinh thần liền cực kỳ hối hận.

Trai đẹp đều là tài nguyên khan hiếm, ân hận vì mình trẻ người non dạ, bỏ lỡ mất cơ hội!

Một đời có thể gặp được bao nhiêu trai đẹp chứ?! Vậy mà lại không biết nắm bắt thật chắc!

Lục Vãn thu tay đang giữ Lâm Niệm Niệm lại.

"Cậu nhớ quét dọn hành lang theo đúng lời hứa, nếu như cậu cho là tôi chán ghét cậu, thì cứ cho là như vậy đi, sau này tránh xa tôi ra, cũng đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa, cho dù là cố ý hay là vô tình."

"Dù sao thì cậu thật sự là không chọc nổi tôi đâu."

"..."

Mãi cho đến khi Lục Vãn rời đi cả mười mấy mét, Lâm Niệm Niệm mới lấy lại tinh thần.

Cô không nghĩ tới đối phương sẽ làm như vậy, biểu hiện trên mặt biến đổi liên tục, không nói được câu nào, hoàn toàn không nói nên lời.

Những bạn nam vốn đứng gần cô, cũng nhất thời đều im lặng hết cả.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Vãn: Không ngờ đúng không, tôi biết gϊếŧ gà.