Chương 1: Bị người mình yêu dâng cho người khác

Lúc Khúc Thanh nghe được có người gọi tên cậu, cậu đang cúi đầu chuyên tâm gắp một đĩa đậu phộng nước muối nhỏ trên bàn ăn trước mặt.

Trong lúc nhất thời liền không nghe rõ đối phương nói cái gì, cho đến khi đối phương nói lại một lần nữa.

Cậu nghe Trương Trình nói: "Thanh Thanh, đi bồi Lương tổng một chút.”

Khúc Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người trên bàn rượu đang nhìn cậu, cũng có lẽ thuận tiện nhìn Trương Trình đang ngồi bên cạnh cậu —— dù sao cậu cũng là bạn của Trương Trình mang tới, hiện tại lại bị Trương Trình tự tay đưa cho người khác.

Danh từ mỹ miều —— "Bồi".

Cái "bồi" này đến tột cùng là một bồi như thế nào, người sáng suốt đều biết.

Khúc Thanh không dám tin nhìn Trương Trình, Trương Trình lại chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cậu một cái liền dời tầm mắt, rồi lại nhìn bàn đối diện một cái, ý bảo Khúc Thanh đi qua.

Thật lố bịch. Lúc đứng lên đi về phía đối diện, Khúc Thanh khó có thể tự kiềm chế nghĩ, tối hôm qua khi Trương Trình đè ở trên người cậu, còn đang không ngừng hôn cậu, gọi cậu "Thanh Thanh Ngoan", nói cậu là người hợp tâm ý của mình nhất, đêm nay vừa đảo mắt liền đưa cậu cho người khác.

Cũng đúng, dù sao cậu cũng chỉ là một trong những người đi theo Trương Trình, cũng không có gì đặc biệt. Nếu nói đặc thù duy nhất, vậy đại khái cậu chính là một Beta, tỷ lệ thụ thai cực thấp, sẽ không tạo ra con riêng phiền toái cho Trương Trình, cho nên cậu được Trương Trình mang theo bên cạnh gần hai năm.

Khúc Thanh đi tới đối diện, nhẹ giọng hô một câu với người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía cậu: "Chào Lương tổng.”

"Ừm." Lương tổng chỉ vào một cái ghế bên cạnh mình, nói: "Ngồi đi.”

Đợi Khúc Thanh ngồi xuống, Lương tổng rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy eo cậu, trên mặt mang theo ý cười, nói với Trương Trình: "Cảm ơn người đẹp trưởng thành của Trương tổng. Vụ án mảnh đất ở phía đông thành phố tôi sẽ cho người giải quyết càng sớm càng tốt.”

Khúc Thanh nhìn thấy trên mặt Trương Trình cũng mang theo nụ cười thoạt nhìn rất chân thành, nâng chén rượu lên, thương lượng qua lại cùng với Lương tổng, căn bản nhìn không ra trên đường đi ăn cơm hắn còn đang mắng Lương tổng, nói tên họ Lương kia vẽ đường cho hắn chui đầu vào rọ, nói hắn sớm muộn gì cũng sẽ gϊếŧ chết tên chó tạp chủng Lương Tùy Tranh đó.

Trên thắt lưng truyền đến nhiệt độ rất nhỏ, đó là bàn tay Lương Tùy Tranh cách áo sơ mi phủ lên da. Thắt lưng Khúc Thanh rất mẫn cảm, độ nóng này làm cho cậu cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được co rúm lại một chút. Lập tức cậu liền phát hiện bàn tay Lương Tùy Tranh rời khỏi thân thể cậu, cậu cúi đầu nhìn lại, phát hiện cánh tay đối phương đặt trên tay vịn ghế của cậu.

Tư thế này làm cho Khúc Thanh thoạt nhìn tựa như bị Lương Tùy Tranh vòng vào trong ngực vậy.

Khúc Thanh hơi thả lỏng thân thể, nhấp một ngụm rượu trái cây nhỏ.

Bữa tiệc kết thúc lúc mười giờ tối.

Lương Tùy Tranh và Trương Trình bắt tay tạm biệt, đồng thời khéo léo từ chối chương trình giải trí ban đêm do người trung gian chuẩn bị, chỉ nói để cho bọn họ tự mình đi chơi, anh uống hơi nhiều rượu, phải về nhà nghỉ ngơi trước.

Lúc nói lời này, tay Lương Tùy Tranh vẫn còn ôm eo Khúc Thanh, người xung quanh liền lộ ra biểu tình thấu hiểu, nhao nhao chào tạm biệt, nói không quấy rầy chuyện tốt của Lương tổng.

Khúc Thanh rũ mắt, trầm mặc đi theo phía sau Lương Tùy Tranh lên xe.