Chương 1: Đơn thuốc 0

Tôi đưa mắt nhìn thằng em đang đi vào văn phòng.

Mục đích chuyến đi này rất rõ ràng, là nhờ em ấy giúp tôi xin số điện thoại của một bác sĩ quan trọng trong văn phòng.

Không đích thân đi làm mà để cho em trai ra trận. Lý do rất đơn giản, tôi rén, tôi là một kẻ hèn nhát, không dám đối mặt với nam thần, đối tượng tôi ngưỡng mộ trong lòng. Tôi sợ vừa đối mặt với anh ấy sấm sét sẽ đánh tôi hóa đá cứng đờ tại chỗ, quăng tám sào cũng không nhả được cái rắm ra. Mà văn phòng cũng không phải có một mình anh ấy, còn có đồng nghiệp của anh, lỡ tôi bị chê cười thì biết làm thế nào?

Nói qua nói lại thì tôi vẫn là một người da mặt tương đối mỏng. Một số cô gái sinh ra đã hào sảng và hào phóng, khi chuyển một bước lớn trong cuộc đời, họ có thể bắt chuyện với người mình thích bằng cách chạm nhẹ một cái vào vai “ Anh có thể theo đuổi em không?”. Nhưng mà tôi chỉ có thể thò chân ra một phần tư còn lại để cho em trai của tôi làm.

Cái giá cho việc trao đổi “ba phần tư bước còn lại” phải trả là “ba tấm thẻ nạp xu Q”. Em trai tôi chính là một người mê game mất hết chí hướng. Người ta thì trong núi sách có đường cần cù để mở lối đi bước nào chắc bước đó*, còn em ấy thì vui vẻ mỗi lần nạp thẻ đắm chìm vào trò chơi trực tuyến.

*Ở đây tác giả ghi là: “人家山书山有路勤为径一步一个脚印” trích trong Thư sơn hữu lộ cần vi kính, Học hải vô nhai khổ tác chu – 书山有路勤为径,学海无涯苦作舟 – shū shān yǒu lù qín wéi jìng,xué hǎi wú yá kǔ zuòzhōu (trong núi sách muốn có đường thì cần lấy sự chuyên cần để mở lối, trong bể học vô biên muốn tới bờ cần lấy sự tận lực nhẫn nại làm thuyền. Tóm lại trong việc học hành không có đường ngang lối tắt, không có sự dễ dàng, muốn thành công phải chuyên cần tận lực). Và 一步一个脚印 (Yībù yīgè jiǎoyìn)có nghĩa là: vững vàng chắc chắn; đi bước nào chắc bước nấy.

Tôi cũng không muốn làm đồng lõa cho hắn thêm một cái mái chèo, nhưng ngoài cách này ra tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi ngơ ngác đứng cách cửa văn phòng hơn hai mét, cùng tấm cửa ngơ ngác nhìn chán ghét lẫn nhau.

Một phút trôi qua….

Hai phút......

Hai phút rưỡi...…

Hiệu suất của em trai tôi thật đúng là… xin lỗi thời gian là vàng là bạc* nhưng bây giờ nó vẫn chưa đi ra. Tôi có chút bất an lo sợ. Dù sao ánh mắt của y tá tại quầy phục vụ của phòng bên cạnh văn phòng nhìn tôi có chút dò xét khác thường.

*一寸光阴一寸金(寸金难买寸光阴)Yīcùn guāngyīn yīcùn jīn (cùn jīn nán mǎi cùn guāngyīn): thời giờ là vàng bạc (một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc vàng khó mua được một tất thời gian)

Tự động thanh lọc những ánh nhìn bất thiện này, tôi tập nín thở tập trung nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng đang khép hờ.

Một lát sau cửa mở ra.

Em trai tôi ló đầu ra nhìn đưa cái trán lớn của nó lấp ló ở cửa, sau khi xác định chỗ dựa của hắn là tôi vẫn còn đang kiên cường đứng sừng sững tại chỗ thì mới đưa phần thần trên rồi toàn bộ thân dưới của nó ra rồi chạy bước nhỏ về phía tôi.

Em trai dừng lại trước mặt tôi, lộ vẻ khó xử: “Chị, không lấy được rồi.”

Tôi cụp mắt xuống nhìn đỉnh đầu đinh của nó: “Bạn học Ngô Ưu, cưng đã nỗ lực để xứng đáng với ba cái thẻ nạp game mà chúng ta đã thương lượng rồi sao?”

Em trai: “Không có biện pháp, chị cho rằng em không muốn thẻ nạp game sao, em đã sớm muốn mua cái súng kia vĩnh viễn rồi.”

"Trọng điểm của em sắp lệch sang Bangladesh rồi." tôi trừng mắt nhìn nó, hạ giọng: "Em đã nói những gì với bác sĩ Giang vậy?"

Em trai: "Em cực kỳ lễ phép hỏi xin số điện thoại của anh ấy, sau đó anh ấy nhìn em một cái, hỏi em bao nhiêu tuổi, em nói mười lăm, anh ấy liền cười cười, hỏi ai kêu em xin, em liền nói là chị em.”

Tôi nhéo má nó một cái: "Tốc độ bán đứng chị của em thật sự có thể so với tốc độ ánh sáng rồi đó.”

Em trai tôi: "Chị đừng ra tay tàn nhẫn trước đã, em còn có lời muốn bổ sung." Em trai xoa xoa mặt, nhấc mí mắt ủy khuất nhìn tôi: "Bác sĩ Giang nói, bảo chị em tự mình tới lấy.”

Đầu óc tôi lập tức chết máy trong một giây.

Bảo, chị, của, em, tự, mình, đến, lấy! Một câu nói tám chữ này thật sự như sấm rền bên tai khiến người ta giác ngộ, tôi vốn định ôm tâm lý quanh co vòng quanh như tạo một con đường tắt khác biệt gì đó để có kết quả thắng lợi. Nhưng cuối cùng, hiện thực vẫn buộc tôi phải bước lên con đường vi tương lai tương sáng phải đối diện với cây cao và non sông trước mặt.

Bất đắc dĩ mang đứa bé ra dụ sói nhưng bất thành, dừng vuốt ve mặt thằng bé. Tôi thở dài một hơi: “Được! Chị đây đi! Em về phòng bệnh chờ chị.”

Em trai tôi gật đầu, chân như được tra thêm dầu chạy trối chết về phía hành lang, đế giày miết muốn bóng sàn phát lên tiếng kêu xẹt xẹt.

Không có lý do nào khác ngoài việc nó nóng lòng muốn quay lại và chơi Temple Run 2.

Tôi lại ở ngoài cửa rối rắm một lúc, nâng ngực, đẩy cửa đi vào.

Cái cửa tàn của bệnh viện cũ này đẩy nhẹ thoáng cái mang ra tiếng kêu kèn kẹt nhè nhẹ, có ba bác sĩ tụ tập cùng một chỗ ở góc phải đang tán gẫu lập tức nhìn về phía tôi.

Không hiểu sao tôi cảm thấy dường như có ai đó bật công tắc trong cơ thể tôi, hai má bỗng nhiên phát nhiệt, trở nên nóng hổi.

Bàn làm việc của bác sĩ Giang đối diện cửa ra vào, anh đang cúi đầu viết chữ nên không chú ý tới bên này. Tôi chỉ có thể nhìn thấy nửa đỉnh đầu anh lộ ra sau chỗ phân việc, mái tóc kia cũng không dài, đen như mực, sạch sẽ lại mượt mà

Đi đến càng gần, càng thu được nhiều hình ảnh khuôn mặt của anh vào trong đáy mắt, cái trán đầy đặn sạch sẽ của anh, lông mày cùng sống mũi thẳng tắp, kính không khung gọng cùng màu da hơi trắng làm cho anh thêm một phần nhã nhặn, thậm chí có thể nói là có dáng vẻ của một thư sinh nho nhã yếu đuối, nhưng khí chất yếu ớt này nhanh chóng bị hóa giải bởi những đường nét ở eo và vai của anh, khi viết tự nhiên thực hiện lại không hề bị khom lưng hay cúi người chút nào.

Anh có một loại mùi vị đàn ông trầm lặng, không quá sắc sảo, nhưng cũng đủ để thấy gợi cảm ở từng chi tiết.

Tôi dừng lại trước ô ngăn phân việc, vách ngăn giống như một hàng rào nhỏ phòng ngừa cương thi xâm nhập ăn não, ngăn cản tôi tới gần anh hơn. Tôi nhìn chằm chằm ngón tay cầm trên bút máy của anh, thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, mà tư thế cầm bút của anh cũng giống như tư thế ngồi của anh, tư thế khí thế cương trực điềm tĩnh.

Chỉ cần nhìn thấy bàn tay này thôi cũng đủ khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tha thứ cho sự thiếu kiềm chế của tôi, nếu giờ phút này tầm mắt của tôi cũng có động tác, chỉ sợ tay của bác sĩ Giang đã sớm bị tôi liếʍ đến khi ướt nhẹp rồi.

Tôi đem ánh mắt không biết làm gì dừng lại trên móng tay được cắt tỉa cẩn thận của anh: "Bác sĩ Giang.”

“Ừ." Anh không ngẩng đầu, còn cầm bút máy múa bút thành văn sao chép cái gì đó, đáp lại một chữ cho tôi cảm giác tồn tại.

"Tôi chính là... chị gái của cậu bé vừa mới tới xin số điện thoại..." Chết rồi, lại nữa rồi, nhân cách hèn nhát của tôi lại xuất hiện rồi. Trong lời tự giới thiệu thô thiển của tôi giọng nói càng lúc càng nhỏ xíu, giống như đèn cồn trên tấm chăn thủy tinh, bập bùng sắp tắt như thiếu oxi.

"Tôi biết cô, cháu gái của Ngô tiên sinh ở phòng bệnh số 6." Anh đặt bút xuống, đồng thời đi thẳng vào chủ đề, hỏi: "Tại sao muốn số điện thoại của tôi, ông nội cô bảo cô xin à?"

Trong phút chốc, thời gian thay đổi, mọi thứ trước mắt tôi đều có cảm giác déjà vu mãnh liệt. Tôi giống như một đứa học sinh nghèo được giáo viên gọi đến văn phòng để nói chuyện, tôi chỉ chờ đối phương chủ động nói chuyện, ra chỉ thị,thẳng thắn sẽ được khoan dung kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Mấy đốm lửa nhỏ lẻ tẻ trong lòng tôi vẫn còn ngoan cố giãy dụa: "Không, không phải, không phải ông nội tôi, cái kia, là tôi muốn hỏi, bác sĩ..." Tôi ghét bản thân mình vì quá hoảng sợ và bất lực, nó khiến kỹ năng dùng từ ngữ của tôi lập tức lùi lại dưới mức con người, so với táo bón còn muốn táo bón hơn: "... Có bạn gái hay không..."

Nặn ra hết những câu này, tôi thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên lưng như muốn chảy xuống.

Bác sĩ Giang nhấc mí mắt lên nhìn tôi một chút, đột nhiên nở nụ cười, vẫn là phiên bản có tiếng cười khẽ hai tiếng ngắn ngủi. Ánh mắt của anh thật đẹp, sáng nổi bật không một chút tối sạm của người đã đeo kính nhiều năm. Anh cũng cười nghe cũng rất hay, thanh trầm dễ nghe, tuy rằng không rõ mang hàm ý gì nhưng giống như một cành dây nương theo cơ thể tôi leo lên điểm đến cuối cùng là dừng ở trong lòng tôi, một giây liền nở đầy hoa.

Anh ngẩng đầu lên hoàn toàn, người có sống mũi cao chính là ưu thế trời sinh, mỗi lần ngẩng đầu ngay cả kính cũng không cần nâng kính lại.

Hắn cứ như vậy nhìn ta, nụ cười thanh đạm cũng bảo trì ở đó không phai màu, ngay sau đó, nói ra một câu với ta.

“Thế nào rồi!? "Tôi vừa về phòng bệnh, em trai tôi liền đặt điện thoại di động trong tay xuống, lớn tiếng hỏi. Bỏ qua trò chơi trên điện thoại di động qua một bên quan tâm đến chung thân đại sự của chị nó, tiểu tử này coi như còn có chút lương tâm.

“Cái gì thế nào rồi?" Ông nội tôi ngồi tựa vào giường bệnh, ngẩng đầu lên từ phía sau tờ báo.

Tôi nói dối: "Gần đây bị táo bón, vừa rồi ra ngoài ị, em ấy hỏi con ị có thuận lợi không.”

Ông nội của tôi thật sự giống trẻ con ngây thơ dễ lừa, bà nội đem táo gọt xong đưa cho ông nội: "Trong phòng bệnh không phải có toilet sao.”

“Không phải muốn ăn táo sao, sợ thả boom chết mọi người. "Tôi ngồi cạnh mép giường bên cạnh em trai tôi, nó lại vùi đầu đánh thần miếu chạy trốn, tôi bi thương nói:" Thất bại rồi.”

“Ăn nhiều chuối một chút. "Người già tinh thông, bà nội tôi ở ngoài tình huống vẫn còn có thể chen vào cuộc hội thoại không rõ ràng của chúng tôi.

Ngô Ưu tạm dừng trò chơi: "Vì sao?”

Tôi buông tay: "Đưa di động cho chị.”

Ngô Ưu thành thật đưa điện thoại di động tới lòng bàn tay tôi, tôi mở khóa màn hình, mở khung tin nhắn ra đánh chữ từng chữ một: Anh ấy đã kết hôn, có vợ, con cũng có, hy vọng của chị tan vỡ rồi, hiện thực thật tàn khốc. Em tiếp tục chơi game đi, mấy năm nữa em cũng sẽ phải đối mặt với thế giới tàn khốc, đàn ông tốt đều sớm bị cuỗm đi trước mất rồi.

Gõ trên tin nhắn là không muốn cho ông bà nội tôi nghe thấy chuyện bi thảm này.

Ngô Ưu nhẹ giọng nói: "Anh ấy nói với chị như thế nào, nhìn cách đánh chữ của chị toàn tỏ ra một cỗ bi tráng, tâm như tro tàn.”

"Em biết dùng thành ngữ như vậy sao thành tích ngữ văn còn kém như vậy hả?" Tôi càng thêm hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Chị hỏi anh ấy có bạn gái chưa, anh ấy mỉm cười nói với chị, anh ấy ngay cả con cũng có rồi."

Ha ha ha, phản ứng đầu tiên của em trai tôi lại là cười nhạo, nhân tính mười lăm năm qua của nó đều bị chó gặm, chẳng trách mà nó lại bí mật nạp tiền trò chơi để tăng thêm sự ưa thích.

Nó cười cái beep, tôi sắp khóc luôn rồi.

Em trai nói: "Bộ dạng đẹp trai đương nhiên rất được ưa chuộng, sau này em khẳng định sẽ giống như bác sĩ Giang, là một trong những anh chàng đẹp trai bị cuỗm đi trước.”

“Ừ, cưng bị bao vây rồi bị cuỗm đi trước họng súng trong CF." Tôi nhìn thẳng trả lời.

“Bệnh thần kinh, chị mới bị bao vây." Ngô Ưu lắc lắc đầu, ra vẻ thâm trầm già dặn: "Từ bỏ đi chị, bác sĩ Giang căn bản không thuộc về chị.”

Đúng vậy, anh ấy không thuộc về tôi, từ một tuần trước ông nội của tôi bởi vì trúng gió nhẹ nên nằm viện, mà đặc biệt chỉ định tôi tới đây chăm sóc. Tiếp theo tôi đối với bác sĩ Giang nhất kiến chung tình đến hiện tại tôi cũng có chút hiểu rõ sự thật này.

Anh ấy thực sự không thuộc về tôi.

Ngày thứ ba ông nội nhập viện, buổi chiều bác sĩ Giang có ca, bốn giờ rưỡi tôi liền chầm chậm chạy đến cửa thang máy, cân nhắc xem có thể ngăn anh ấy lại rồi xin phương thức liên lạc hay không. Kết quả đến năm giờ mười phút anh ấy vẫn không xuất hiện, tôi quay về hành lang khu nội trú vừa nhìn thấy anh ấy đang thay thường phục từ văn phòng đi ra. Trời ạ, tim tôi đập vang như sấm, lại một lần nữa chạy như điên trở về cửa thang máy sửa lại rèm cửa ngồi nghiêm chỉnh chờ. Mười phút lại trôi qua, bác sĩ Giang vẫn không xuất hiện, tôi chỉ có thể ủ rũ kéo đôi chân to nhỏ ngồi chồm hổm trở lại phòng bệnh, dọc đường thuận tiện rình coi văn phòng một chút, áo blouse trắng của anh ấy treo trên giá áo, người đã không thấy tăm hơi.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng anh ta đã đi xuống cầu thang thoát hiểm ở đằng kia.

Đúng, anh ấy đã đi bộ xuống. Đây là tầng mười tám!!