Quyển 1 - Chương 1: Hệ Thống

So với lần này trước đây, Lê Kỳ hôm nay có vẻ lo lắng hơn - trong vòng nửa giờ, cậu đã vuốt điện thoại mười lăm lần liên tiếp để xác nhận thời gian. Tuy nhiên, chiếc điện thoại di động của cậu vẫn là model của bốn năm trước, cậu còn nóng lòng muốn nghỉ hưu hơn, màn hình nhấp nháy vài cái rồi ngay lập tức tối đen, như để phản đối hành vi bóp nát điện thoại di động của cậu.

Lê Kỳ nháy máy còn có chút nghĩ muốn đổi một cái di động, trong đầu thầm tính toán tiền lương tháng này, buồn bã phát hiện sau khi trả tiền thuê nhà, điện nước cũng chẳng còn bao nhiêu, liền bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một chiếc điện thoại, thà lấy đi một nửa cái mạng của cậu còn hơn.

Những ngày tháng cằn cỗi và đơn điệu như vậy ngày này qua ngày khác làm xói mòn cảm giác tươi mới trong cuộc sống của con người, những chuyện vặt vãnh lộn xộn lại càng châm ngòi thổi gió, lẽ ra Lê Kỳ phải trải qua phần đời còn lại của mình trong những ngày nhàm chán.

Nhưng mà, hết thảy đều cũng có biến chuyển.

Chỉ vài ngày trước, khi Lê Kỳ đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ vô dụng của mình trước màn hình máy tính cũ ở nhà, một hệ thống tự xưng là ngón tay vàng của Hoàng văn đã đến với cậu.

Sau khi Lê Kỳ phản ứng, cậu nhận ra mình sắp từ một nhân viên văn phòng nghèo khổ trở thành nhân vật chính trong một bộ phim hạng ba! Hơn nữa hệ thống này rất bình tĩnh và hào phóng, giống như hệ thống mà cậu từng thấy trong bộ phim màu vàng, cho cậu ngón tay vàng đầu tiên - tàng hình.

Đây là một trong những nguyên nhân khiến hôm nay cậu thường xuyên nhìn vào điện thoại.

Một nguyên nhân khác là ngồi trong văn phòng của người quản lý.

Kì thật ban đầu, khi cậu nghe hệ thống nói nhiệm vụ là đυ. đàn ông, cậu liền cự tuyệt rất nhiều, phải biết rằng, trước đây cậu luôn thủ da^ʍ khi xem phim khiêu da^ʍ, mặc dù trước đó cậu đã đọc mấy cuốn sách nói về đàn ông đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, kia cũng chỉ là bởi vì…

[Chỉ là vì cậu không hài lòng tại sao những người đàn ông này lại có cuộc sống thuận buồm xuôi gió như vậy, nên cậu muốn kéo họ xuống dưới, hung hăng làm nhục bọn họ. Có khá nhiều loại thuộc loại này trong lịch sử duyệt web của cậu vào thời điểm đó.]

[Vậy tại sao lại không đồng ý? Chính vì đã thu thập được những dao động cảm xúc mạnh mẽ của cậu nên tôi đã chọn cậu và quyết định ký khế ước với cậu.]

Lê Kỳ cuối cùng cũng đồng ý.

Cậu ghen tị với rất nhiều người, và người thường xuyên làm cậu lóa mắt chính là Triệu Trường Phong.

Triệu Trường Phong làn da trắng nõn, giỏi ngụy trang, vô số nữ nhân viên trong công ty đều thầm bị anh ta thu hút, thậm chí có một số ít người đồng tính còn có ảo tưởng hoang đường về anh ta, anh ta là đàn ông của cả hai giới. Ngược lại, Lê Kỳ có nước da ố vàng, quầng mắt nặng nề, không tiền bạc cũng không tình yêu, thất bại trong sự nghiệp và tình yêu, ngay cả khi về nhà, bố mẹ cậu vẫn so sánh cậu với các anh trai và em trai.

Bọn họ thậm chí còn đến công ty để phỏng vấn ngay trong ngày. Lê Kỳ vốn rất không yên tâm, sau khi nhìn thấy Triệu Trường Phong xếp sau mình, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ thua trong cuộc bầu cử - nhưng vận may nhiều năm không mấy tốt đã ưu ái cậu, cậu thực sự đã được tuyển dụng.

Cậu cũng từng nghe nói Triệu Trường Phong trước khi cậu có thể gia nhập công ty, đã vì cậu nói mấy câu tốt đẹp. Vì vậy, lúc đầu, cậu đã cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Triệu Trường Phong, thậm chí còn mang bữa sáng cho anh ấy nhiều lần…

Tất cả những điều này đã tan vỡ sau khi Triệu Trường Phong nhanh chóng được thăng chức từ cấp giám sát lên quản lý.

Triệu Trường Phong từ lúc đầu thỉnh thoảng chỉ trích cậu chuyển sang thường xuyên chỉ trích cậu, hiện tại mọi kế hoạch của Lê Kỳ đều bị Triệu Trường Phong từ chối không thương tiếc, đồng nghiệp hả hê trước sự xui xẻo của cậu, Lê Kỳ khổ không nói nổi.

Cậu hận chết Triệu Trường Phong.

Triệu Trường Phong vẫn luôn nhắm vào cậu, lúc cậu đang ở nơi làm việc lướt điện thoại, Triệu Trường Phong sẽ gõ bàn cảnh cáo, nếu cậu buổi sáng đi làm muộn sẽ bị Triệu Trường Phong đứng ở cửa chặn lại. Đôi mắt thường sẽ quét qua bữa sáng trên tay cậu, sau đó trào phúng nói: "Như thế nào lại đến muộn?"

Đúng, đúng, cậu nhất định phải đến muộn, và không phải ai cũng có xe hơi và nhà như anh, quản lý Triệu, khi còn trẻ! Những người lao động nghèo như chúng tôi vẫn phải chen lấn vào tàu điện ngầm!

Nhưng là, trên thực tế, Lê Kỳ chỉ dám nói ra điều này trong lòng.

Cậu ngơ ngác liếc nhìn, không dám nhìn vào mắt Triệu Trường Phong, trả lời: “Nga, trên đường đi, ừm, không, tôi, tôi dậy hơi muộn…” Những lời bào chữa của cậu thường không thông minh đến thế, cuối cùng cậu chỉ biết cúi đầu nhận lỗi và thề lần sau sẽ không tái phạm.

Một ông chủ bình thường sẽ không bắt cấp dưới lần thứ hai sau khi bắt anh ta một lần, nhưng Triệu Trường Phong lại có thể bắt cậu mỗi ngày!

Lê Kỳ đối với điều này nghiến răng nghiến lợi, tức giận từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Tao ký!" Mục tiêu đầu tiên đương nhiên là Triệu Trường Phong!

Cậu trước tiên muốn cưỡиɠ ɧϊếp Triệu Trường Phong, một lần, lại một lần, hút vận may của anh ta, kéo anh ta từ trên cao xuống!

Một lúc lâu sau, Lê Kỳ cuối cùng cũng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình nhảy lên, chiếc điện thoại cũ cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động chậm rãi trở lại.

Màn hình hiển thị lúc đó là 9 giờ 07 phút tối, cậu đã làm thêm giờ hơn 3 tiếng đồng hồ. Một lát sau, trong văn phòng mọi người đều đi hết, chỉ còn lại cậu và Triệu Trường Phong.

Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, lén nhìn những đồng nghiệp xung quanh, định hòa vào đám đông rồi rời đi như mọi buổi chiều…

Sau đó, cậu tìm được cơ hội tàng hình, rồi quay trở lại ngay lập tức.