Chương 1

Ngày yết bảng kỳ thi mùa xuân năm ấy, ta chuẩn bị xong bao tải, dẫn theo tôi tớ đi bắt trúc mã của ta.

Lẳng lặng ngồi canh đến giữa trưa, che miệng trùm đầu khiêng về phủ, tròng lên hôn phục, khua chiêng gióng trống.

Hết thảy vô cùng thuận lợi.

Thẳng cho đến lúc bái đường xong, có người độc thân xông vào, tức giận mắng ta mắt mù.

Y phục màu xanh, hé ra gương mặt tuấn tú cũng tức giận tái mét, rõ ràng là trúc mã kiêm mục tiêu bắt rể lần này của ta – Hàn Quan.

Cái câu cuối cùng “Đưa vào động phòng” mạnh mẽ kẹt trong cuống họng của ti nghi, rồi hóa thành một chữ vang dội: “Xúi!” (xui xẻo, xúi quẩy)

(Ti nghi: người chủ trì của buổi lễ)

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Quan, lại đồng loạt nhìn về phía tân lang đầu đội khăn voan còn miệng thì bị bịt lại kia.

Hiện trường lâm vào cục diện lúng túng im lặng.

Hàn Quan nổi giận đùng đùng: “Kim Châu Châu, hôn nhân đại sự, muội có thể đáng tin được một chút hay không?” Chàng ta hơi ngập ngừng: “Làm thế nào mà bắt một người cũng có thể bắt sai được.”

Ta nhìn chằm chằm xiêm y trên người chàng ta: “Trách ta?”

Khí thế của Hàn Quan nháy mắt xẹp xuống.

Sắc mặt chàng ta tái nhợt, giọng nói suy yếu: “Là ta không tốt, hôm nay mặc sai y phục.”

Chàng ta bèn đi đến chỗ tân lang: “Huynh đài, Châu Châu là vị hôn thê của ta, thực xin lỗi hôm nay đã quấy rầy ...”

Chàng ta xốc khăn voan trên đầu tân lang lên. Gương mặt bên dưới lớp khăn tuấn tú như tiên, mặt mày sáng sủa, là người quen cũ.

Hàn Quan khϊếp sợ: “Ôn Kinh Trập?!”

Ôn Kinh Trập rất có lễ phép, hắn nói: “Không quấy rầy, đường cũng đã bái xong rồi, cứ như vậy đi. Hàn huynh nếu đã tới, thì ngồi xuống uống ly rượu mừng đi.”

“Ôn Kinh Trập! Châu Châu là vị hôn thê của ta.” Hàn Quan cả giận nói: “Thê tử của bằng hữu không thể khinh bạc.”

Ôn Kinh Trập vẻ mặt tán đồng: “Xác thật. Nhưng mà vị hôn thê của ngươi cùng với thê tử của ta, hai cái thân phận này có xung đột lẫn nhau không?”

Hắn tự hỏi tự đáp: “Không xung đột, nhưng là có thứ tự ưu tiên. Ta chính là nàng, ờ, trói gô từ cửa chính nâng vào thành hôn phu, còn ngươi thì chưa có qua cửa đâu.”

“Luận pháp lý cũng được, luận tư lịch cũng thế, ngươi đều phải gọi ta một tiếng ca ca.”

Hắn cũng thật mạnh mẽ, cái loại lý thuyết cùn như vậy mà hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc nói ra, còn nói như là chân lý thế kia, làm ta hoàn toàn mất đi cơ hội phát huy tài năng.

Hàn Quan càng tái mặt hơn.

Không ai thấy, Ôn Kinh Trập lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, hướng về phía ta, dựng thẳng hai ngón tay.

Dưới cái nhìn chăm chú của ta, lại biến thành bốn ngón.

Ta lập tức bi thương chảy xuống hai hàng nước mắt: “Có tiếp tục làm lễ không?”