Chương 7.1

Phùng Nhiễm Nhiễm hoảng sợ nhìn cha con họ Tống, Kim Phi Na và một đống nhân viên nghiên cứu trước mắt, còn tưởng mình gặp ác mộng, vì cô nhớ rõ mình đang ở biệt thự của Lolth, sao mở mắt lại về tập đoàn Sáng Thế, toàn thân bị trói trên một chiếc ghế dựa kỳ quái?

“Trông mày có vẻ hoang mang, có phải không hiểu sao mình lại ở đây?” Mặt Kim Phi Na bị Lolth rạch một đường, tuy miệng vết thương không sâu, cũng chỉ ở gần tóc mai, nhưng ả vừa tức vừa hận, giận chó đánh mèo lên Phùng Nhiễm Nhiễm, bởi vậy cô vừa tỉnh lại, ả đã cười lạnh đến gần, giọng điệu mười phần châm chọc.

Cô trừng mắt nhìn Kim Phi Na, lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô không muốn nói chuyện với ả nên mím miệng không hé răng.

“Hừ! Chắc mày không biết vì sao Bào Hao bỏ lại mày?” Kim Phi Na ác ý lại gần.

Mặt cô biến sắc, ngoảnh ra chỗ khác, bị nói trúng chỗ đau.

Nhớ tới nụ hôn và sự rời bỏ của Thạch Dật, cô liền cảm thấy đau thương, cô không hiểu, rõ ràng hắn yêu cô, sao lại bỏ rơi cô?

Kim Phi Na tức giận nắm cằm cô, buộc cô quay đầu lại. “Nha đầu đê tiện, lúc tao nói chuyện với mày thì tốt nhất hãy nhìn tao!”

“Mày cho là Bào Hao tiếp cận mày để bảo vệ mày? Tao bảo cho nghe, hắn nhận làm vệ sĩ là để gϊếŧ mày.” Kim Phi Na lạnh lùng nói ra chân tướng.

“Gạt người!” Cô giận dữ hét.

“Ngu ngốc, thật ra Bào Hao là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, tổ chức đó hình thành từ người đột biến, chúng là thành phẩm còn sót lại từ phòng thí nghiệm đột biến hơn mười năm trước, hận thấu xương chuyện đột biến, cũng cực lực trừ khử nguy cơ tư liệu có liên quan bị lộ, còn mày… Trí nhớ trong đầu mày là vết thương trí mạng của chúng, nên Bào Hao mới trăm phương nghìn kế làm vệ sĩ cho mày, mục đích là khử mày…”

“Không! Cô đừng dối trá! Tôi không tin!” Cô lớn tiếng bác bỏ.

“Đừng ngốc nữa, Phùng Nhiễm Nhiễm, Bào Hao là kẻ địch của mày, tụi tao mới là bạn mày, tụi tao có thể giúp mày phóng thích rất nhiều kí ức trong não mày, để mày không bị bộ óc đó quấy nhiễu nữa, còn Bào Hao chỉ vì muốn gϊếŧ mày nên mới tiếp cận mày…” Tống Thiếu Cường cũng đi tới trước mặt cô, bổ sung.

“Không phải! Thạch Dật không như các người nói, tuy anh ấy là người đột biến, nhưng là người tốt…” Cô vội giải thích cho Thạch Dật.

“Người tốt? Hừ!Toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh đều gϊếŧ người không chớp mắt, chỉ cần có người ra giá tốt, ngay cả người già, phụ nữ, trẻ em cũng bị gϊếŧ, vì chúng đều là người đột biến bị cải tạo, là vũ khí được chế tạo để gϊếŧ người!” Tống Thiếu Cường lại nói.

Nghe đến vũ khí gϊếŧ người, tim Phùng Nhiễm Nhiễm thắt lại, vì trong đầu cô lập tức xuất hiện ghi chép có liên quan.

Thạch Dật… Hắn là người đột biến số bốn, trọng điểm cải tạo gen là — sức mạnh!

Mà mục đích cải tạo, chính là “chiến đấu”!

“Nhưng có lẽ tụi tao phải cảm ơn Bào Hao, hắn rung động với mày, không nỡ gϊếŧ mày, nên tụi tao mới có cơ hội đưa mày về…” Tống Thiếu Cường cười khinh miệt.

Cô giật mình, chợt hiểu lời Thạch Dật — Ở cạnh tôi, em hẳn sẽ chết không phải nghi ngờ!

Hắn không vứt bỏ cô, mà rời đi để cô sống tiếp, tất cả đều vì cô…

“Hơn nữa, chỉ cần mày ở trong tay tụi tao, Ngọc Hoành nhất định sẽ chui đầu vào rọ.” Tống Bảo La thong thả lại gần, đắc ý nói.

“Đúng vậy, tốt nhất là nhanh chóng tìm ra nhược điểm của Bào Hao từ não của Phùng Nhiễm Nhiễm nhân lúc hắn chưa mắc câu.” Tống Thiếu Cường cố kỵ sức mạnh kinh người của Thạch Dật.

Phùng Nhiễm Nhiễm kinh hãi, rốt cục hiểu tình cảnh trước mắt nguy hiểm ra sao, nhóm người này chẳng những muốn bắt cô, còn muốn lợi dụng cô để bắt Thạch Dật, họ muốn đào ra tư liệu liên quan đến người đột biến từ não cô để đối phó hắn, lỡ họ thực hiện được, chẳng phải Thạch Dật sẽ…

“Không… Đừng mơ… Các người đừng hòng đào được gì từ não tôi…” Cô căng thẳng đén mức mặt trắng bệch, cả người run rẩy không nhịn được.

“Thả lỏng chút, đừng chống cự, coi như ngủ một giấc là được, máy móc sẽ tự động biểu hiện tư liệu trong não cô trên màn hình máy tính.” Tống Thiếu Cường nói xong, chỉ thị nhân viên nghiên cứu ấn chốt máy dò sóng não.

“Không! Tôi không muốn! Không muốn!” Cô giãy dụa hô to.

Cô tuyệt đối không thể nói ra! Vì Thạch Dật, cô tuyệt đối không thể bị đọc trí nhớ.

Nhưng sự kháng nghị của cô không có chút tác dụng nào, Tống Thiếu Cường ra lệnh một tiếng, dụng cụ bắt đầu vận hành, dòng điện truyền vào não cô, cô chỉ cảm thấy trăm ngàn cây châm mảnh đồng thời chọc vào đầu, đau đến mức thở dốc liên tục, toàn thân run rẩy.

Đau quá…

Thật sự đau quá…

Nhưng dù đau đớn, cô vẫn cắn chặt răng như cũ, cự tuyệt để máy móc sao chép ký ức.

Hình ảnh trên màn hình đứt đoạn lẫn lộn, một lát sau vẫn nhìn không ra tư liệu, Tống Bảo La mất kiên nhẫn hét lớn: “Sao lại thế này? Sao chẳng thấy gì?”

“Cô ta đang chống cự bằng ý chí, nên không thể thuận lợi đọc…” Nhân viên nghiên cứu ngập ngừng nói.

“Vậy tăng điện lưu!” Tống Bảo La ra lệnh.

“Nhưng… theo ghi chép của tiến sĩ Lý Thành Phu, não cô ta cực kì yếu ớt, gần đây đã có dấu hiệu trí lực và trí nhớ thoái hóa, nếu kí©h thí©ɧ quá mức, sợ sẽ làm tổn thương đầu óc…” Nhân viên nghiên cứu lo lắng giải thích.

“Ta chỉ cần lấy được tư liệu, sau này nó biến thành đồ ngốc cũng chẳng sao.” Tống Bảo La cả giận nói, tới cạnh đống máy móc, định tự thao tác.

“Ba, lỡ cô ta chịu không nổi, chúng ta cũng không lấy được bất kì tư liệu gì!” Tống Thiếu Cường nhìn sắc mặt trắng bệch của Phùng Nhiễm Nhiễm, vội vàng ngăn lại.

“Tránh ra! Ta đã đợi hơn mười năm, không nhẫn nại được nữa!” Tống Bảo La đẩy con ra, ấn tăng điện lưu.

“A…” Cả người Phùng Nhiễm Nhiễm cơ hồ nhảy dựng lên từ trên ghế, hai mắt trắng dã, môi tím tái.

Dòng điện quá mạnh phá tan phòng bị của cô, cô không chịu nổi sự tra tấn kinh khủng này, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ, trông có vẻ là một đám trẻ con, hình dáng của chúng rất quỷ dị, đứa có một cánh, đứa có mắt đỏ, đứa tứ chi suy thoái hoặc không đầy đủ…

Lần đầu thấy loại hình ảnh này, Tống Thiếu Cường, Kim Phi Na và tất cả nhân viên nghiên cứu đều khϊếp sợ không thôi, họ nghẹn họng nhìn trân trối, không phát ra nổi tiếng nào.

“Đây chỉ là phế phẩm, người đột biến năm đó chỉ có sáu kẻ thành công, sáu kẻ đó chính là… Bắc Đẩu Thất Tinh hiện tại!” Tống Bảo La hưng phấn xoa xoa hai tay.

“Nhưng chẳng phải Bắc Đẩu Thất Tinh có bảy người sao…” Tống Thiếu Cường hỏi.

“Ừ, sáu thành viên trong Bắc Đẩu Thất Tinh là người đột biến, còn thủ lĩnh Thiên Xu của chúng là một câu đố, đến giờ vẫn chưa ai biết được thân phận và lai lịch của hắn.” Tống Bảo La nhắc tới Thiên Xu liền đặc biệt đau đầu.

“Vậy Thiên Xu không phải người đột biến?”

“Không… Ba không chắc, không biết hắn có phải một trong những người ở phòng thí nghiệm không…” Tống Bảo La cau mày.

Hình ảnh nhanh chóng nhảy lên, có sáu, bảy nhân viên nghiên cứu ngồi thảo luận quanh bàn họp, sau đó một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói với hình ảnh vài câu, hình ảnh chấn động một chút như đang gật đầu.

“Đó là…” Tống Thiếu Cường tò mò hỏi.

“Hắn chính là đầu não của toàn bộ phòng thí nghiệm đột biến do chúng ta mời về, một thiên tài siêu cấp, tiến sĩ Ứng Kì Lý.” Tống Bảo La nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, đột nhiên trở nên hưng phấn. “Đây là trí nhớ của Holly, xem ra Ứng Kì Lý đang giao việc cho Holly Anderson…”

“Holly? Đó là ai?” Kim Phi Na nhướn mày.

“ Holly Anderson là đồng nghiệp của tiến sĩ Ứng, cũng là một trong số người phụ trách phòng thí nghiệm, quả nhiên ta không đoán sai, não của Phùng Nhiễm Nhiễm chính là của cô ta.” Tống Bảo La kích động nhìn màn hình, nhìn không dời mắt.

Mọi thứ lão mất đi hơn mười năm trước rốt cục lại quay về tay lão, dựa vào những thứ trong đầu Phùng Nhiễm Nhiễm cũng đủ để lão xây dựng lại phòng thí nghiệm đột biến.

“Trời ạ… Không thể tin nổi, chúng ta dường như xuyên qua não của Phùng Nhiễm Nhiễm, trở về hiện trường năm đó… Mau, mau lưu đống tư liệu này lại!” Tống Thiếu Cường vừa mừng vừa sợ, nói với nhân viên nghiên cứu.

“Đã lưu rồi, nhưng… tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại, não Phùng Nhiễm Nhiễm đã sắp tới cực hạn, cô ấy sắp chịu không nổi rồi!” Nhân viên nghiên cứu lo lắng nói.

“Không! Không thể ngừng! Nhất định phải tải hết tất cả dữ liệu mới được ngừng.” Tống Bảo La rống to.

“Nhưng…”

“Bớt nhiều lời!” Tống Bảo La lớn tiếng trách cứ.

“Ba! Ba nhìn này!” Tống Thiếu Cường đột nhiên kêu lên.

Tống Bảo La ngẩng đầu nhìn, hình ảnh trên màn hình dừng ở một cậu bé, cậu bé đó không ngừng dùng nắm đấm công kích mọi thứ từ bốn phía như điên, tay cậu đυ.ng tới đâu, chỗ đó có tiếng đổ vỡ, dù là xi măng hay sắt thép.

“Đây là Ngọc Hoành thời niên thiếu!” Tống Bảo La hô nhỏ.

“Nhỏ như vậy sức đã vô cùng lớn…” Kim Phi Na chậc chậc lấy làm kỳ.

“Rất kinh người…” Tống Thiếu Cường cũng trợn to mắt, cuối cùng hắn cũng mở mang kiến thức về khoa học kĩ thuật sinh vật tối tân khiến ba hắn cam lòng bỏ ra số tiền vô cùng lớn.

Tin tức trong đầu Phùng Nhiễm Nhiễm không ngừng bị đọc, hình ảnh nhanh chóng chuyển từ Thạch Dật đến một số trang tư liệu.

“Những cái này… chính là báo cáo kết quả của các bộ môn đột biến!” Tống Bảo La nheo mắt, tiến sát màn hình, kinh ngạc kêu lên.

“Thật sao?” Tống Thiếu Cường cũng lại gần nhìn kỹ.

“Không sai, Holly Anderson ngoài nghiên cứu đột biến, còn phụ trách thống kê tất cả kết quả thí nghiệm đột biến, cho nên trí nhớ của cô ta quý giá hơn bất kì thứ gì!” Tống Bảo La vui vẻ không thôi.

“Người đột biến số bốn, bộ phận gen đột biến: Toàn thân; Lấy phôi gen đặc thù của các loại động vật có sức mạnh để kết hợp… Trời ạ! Quá nhiều thuật ngữ chuyên dụng, căn bản không hiểu lắm…” Tống Thiếu Cường khó khăn đọc tư liệu tiếng Anh hiện ra trên màn hình.

Đột nhiên, thân thể Phùng Nhiễm Nhiễm cử động một chút, hình ảnh lập tức biến thành mặt của Thạch Dật, gương mặt phương Đông chính trực hữu hình, mày rậm mắt hẹp, mũi vừa cao vừa thẳng, môi dày vừa phải mím thành một đường thẳng tắp…

Hình ảnh kế tiếp đều lấy hắn làm nhân vật chính, Thạch Dật ngửi huân y thảo; Thạch Dật một tay ngăn xe buýt; Thạch Dật đánh nhau với địch; Thạch Dật lãnh tĩnh; Thạch Dật cường hãn; Thạch Dật ôn nhu; Thạch Dật dữ tợn…

“Hừ! Xem ra Phùng Nhiễm Nhiễm rất thích Bào Hao! Cả đầu đều là hình ảnh của hắn.” Kim Phi Na cười lạnh một tiếng.

“Chậc! Đây không phải thứ ta muốn! Có thể dòng điện chưa đủ mạnh…” Tống Bảo La cả giận nói.

“Không được! Nếu tăng cường độ nữa, cô ấy sẽ chết không thể nghi ngờ.” Nhân viên nghiên cứu cảnh báo lại.

“Ta không quản được nhiều như vậy, tăng tới cực hạn cho ta.” Tống Bảo La chỉ thị nhân viên nghiên cứu.

“Ba, như vậy sẽ xảy ra án mạng đó…” Tống Thiếu Cường ngăn lại.

Ngay lúc hai cha con đang tranh luận gay gắt, Phùng Nhiễm Nhiễm xoay mình mở mắt, lẩm bẩm bằng tiếng Anh: “Hắn tới rồi…”

Mọi người đều ngơ ngác, ngạc nhiên nói: “Gì cơ?”

“Hắn tới rồi… Tới rồi… Người đột biến số bốn của tôi tới rồi…” Giọng Phùng Nhiễm Nhiễm giống như đang nói mê.

Kim Phi Na kinh ngạc nhìn cô, vì giọng điệu này hoàn toàn khác với Phùng Nhiễm Nhiễm trước đây, hơn nữa theo cô quan sát, Phùng Nhiễm Nhiễm tuyệt đối sẽ không gọi Bào Hao là “người đột biến”!

Lòng Tống Bảo La hơi kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy từng đợt tiếng súng và đánh nhau vọng tới từ hành lang ngoài phòng nghiên cứu sóng não, từng tiếng kêu rên ngày càng gần, lão đoán đám thủ hạ đã bị diệt toàn quân.

Nhân viên nghiên cứu trong trung tâm sớm đã co cụm vào một góc, mặt ai cũng trắng bệch như đang đợi tận thế buông xuống.

Kim Phi Na vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nhiễm Nhiễm đang có vẻ mặt quái dị, ả có cảm giác người trước mắt không còn là Phùng Nhiễm Nhiễm, mà hẳn là… Hẳn là…

“A… Tụi mày đánh không thắng hắn… Hắn là kiệt tác của ta… Hắn sẽ tới cứu ta…” Phùng Nhiễm Nhiễm tuy rất yếu nhưng giọng điệu rất vui vẻ.

“Cô… Cô là…” Tống Bảo La khϊếp sợ trợn mắt nhìn cô, người phụ nữ nói tiếng Anh lưu loát này là ai?

“Ha… Ha… Ta rất vui… cuối cùng cũng có cơ hội… nhìn thấy tâm huyết… cả đời…” Phùng Nhiễm Nhiễm vừa run rẩy vừa cười nói.

“Mau cắt điện, cô ta là tiến sĩ Holly!” Tống Bảo La lập tức nói.

Điện vừa cắt, Phùng Nhiễm Nhiễm ủ rủ trên ghế, thở thoi thóp.

Tống Bảo La lại gần lay vai cô, gọi: “Tiến sĩ Holly, cô là tiến sĩ Holly phải không?”

Phùng Nhiễm Nhiễm mềm oặt như bông, giọng nhỏ như muỗi: “Thạch Dật…”

“Đừng gọi nữa, cô ta đã biến về Phùng Nhiễm Nhiễm.” Kim Phi Na lạnh lùng nói.

“Sao? Sao có thể như vậy?” Tống Bảo La ảo não ngẩng đầu.

“Có thể do dòng điện đánh sâu vào, làm não của tiến sĩ Holly tạm thời làm chủ Phùng Nhiễm Nhiễm…” Kim Phi Na đoán.

“Vậy lại mở điện tiếp…” Tống Bảo La vội la lên.

“Giờ quan trọng nhất không phải cô ta, chúng ta phải nghĩ cách đối phó Bào Hao.” Kim Phi Na nhíu mày, không chịu nổi lão già béo ục ịch không phân biệt được nặng nhẹ này.

“Đúng vậy! Ba, tên đột biến kia không dễ đối phó, chúng ta còn chưa tìm ra nhược điểm của hắn…” Tống Thiếu Cường vô cùng lo sợ.

“Không cần tìm nữa, nhược điểm của hắn đã ở trong tay chúng ta.” Kim Phi Na cười giảo hoạt.

“Là gì?”