Chương 1.1

Bắc Kinh, Trung Quốc

“Cô ấy rất quan trọng với chúng tôi, tuyệt đối không được để cô ấy chịu chút thương tổn nào.” Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây tối màu đi phía trước dọc theo con hẻm nhỏ, vừa đi vừa dặn dò không ngừng.

“Tôi đã rõ.” Giọng nói trầm thấp hùng hậu đáp từ phía sau, đó là một người đàn ông dáng người khôi ngô cường tráng, cao lớn uy mãnh.

Toàn thân mặc đồ đen, đầu húi cua gọn gàng, mặt chữ điền nam tính chính trực, mày rậm mắt một mí, mũi thẳng, môi mím chặt, ánh mắt bình tĩnh sắc bén, vẻ mặt uy nghiêm ngay thẳng, nhìn sao cũng là một vệ sĩ đáng tin cậy.

Hắn là Thạch Dật, Ngọc Hoành trong Bắc Đẩu Thất Tinh, nhận lệnh Thiên Xu tới Bắc Kinh, để thực hiện ủy thác đặc biệt này.

“Cô ấy rất nhạy cảm, không chịu nổi một chút sợ hãi, trong toàn bộ quá trình hộ tống, trăm ngàn lần đừng làm cô ấy cảm thấy sợ hãi và bất an, anh phải ở bên cô ấy bất kì lúc nào cần.” Người đàn ông trung niên lại nói.

“Tôi đã rõ.”

“Còn nữa, phải làm như trong hợp đồng anh tự tay kí tên đấy, khi gặp nguy, phải liều mình bảo vệ cô ấy, xin đừng quên điều này.” Người đó nói xong, đi tới trước một tứ hợp viện cũ kĩ, quay lại nhìn hắn.

“Vâng.” Thạch Dật nói, mặt không chút thay đổi, tuy nhiên hắn đã nhanh chóng liếc qua gian tứ hợp viện trong ngõ nhỏ này.

Đây không phải nhà dân bình thường, cửa chẳng những có hai người gác, ngay cả xà nhà cổng chính cũng có thiết bị theo dõi hiện đại, hơn nữa trên tường cao còn có dây điện rất tinh vi, hắn vừa nhìn đã biết đó là dây dẫn điện tiên tiến nhất, dù ai muốn bay qua bức tường này, cam đoan đều bị tê liệt một cách thích đáng.

Người đàn ông trung niên bỗng nhíu mày, lời mang ý cảnh cáo: “Chúng tôi chọn anh hoàn toàn là do tin tưởng năng lực và đạo đức nghề nghiệp của anh, nhớ lấy, trong hai tuần này, anh chỉ phụ trách sự an toàn của cô ấy, cái khác đừng hỏi nhiều.” Thạch Dật không trả lời, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và đôi môi mím chặt cũng đã biểu đạt ý tứ của hắn.

“Người đề cử anh vỗ ngực cam đoan anh là cao thủ có tiếng trong giới vệ sĩ, nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu, anh ít nói như vậy, sao biệt hiệu lại là “Bào Hao”?” Người đó có chút vừa lòng nở nụ cười, nhưng lại dò xét hắn bằng ánh mắt tò mò.

Người đàn ông cao lớn như núi này chẳng những trông nghiêm túc, mà còn buồn tẻ hơn cả tảng đá, nhưng hắn cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đứng đầu giới vệ sĩ, chỉ cần nghe ngóng một chút, không ai không biết tới cái tên Bào Hao, đây là nguyên nhân chủ yếu tìm tới hắn.

Vấn đề này không cần thiết phải trả lời, vì thế Thạch Dật tiếp tục trầm mặc.

May mà người kia cũng không kỳ vọng có được đáp án, quay đầu phất tay với hai gã gác cổng, hai gã lập tức mở cổng tứ hợp viện.

Trong tứ hợp viện cành dương liễu rủ, dạt dào màu xanh mát, tuy rằng kiến trúc cũ loang lổ, nhưng được sửa sang cực kì sạch sẽ, xem ra cũng có một phần phong vị cổ năm xưa.

Băng qua sân giữa, vừa tiến vào nhà chính, một cô gái mặc áo nghiên cứu trắng đi tới trước mặt, cung kính nói với người đàn ông trung niên: “Tiến sĩ, muốn gặp cô ấy sao? Để tôi vào đưa cô ấy ra…”

“Không cần, bọn tôi trực tiếp vào tìm cô ấy.” Người đàn ông trung niên tự đi vào cánh cửa phía sau nhà chính.

Vừa bước vào nhà sau, toàn bộ phong cách trước mắt đều thay đổi. Thông với hành lang là một gian nhà cũ nhưng được bố trí thành một phòng nghiên cứu lớn, đủ loại thiết bị, dụng cụ kiểu dáng mới mẻ, độc đáo bên trong có vẻ không hợp với bề ngoài tòa nhà chút nào. Cảm giác thật giống như cánh cửa vừa rồi là cánh cổng thời gian, bên ngoài còn dừng lại ở năm mươi năm trước, vừa bước vào đây, lại là khoa học kỹ thuật hiện đại đỉnh cao…

Thạch Dật có chút bất ngờ với sự thay đổi như vậy, tuy nhiên hắn không hỏi gì cả.

“Cô ấy vốn được bố trí trong trung tâm nghiên cứu, nhưng cảm xúc của cô ấy bất ổn, chỉ ở đây mới ngoan một chút, để trấn an cô ấy, đành phải đưa cô ấy về đây.” Người đàn ông bắt đầu giải thích với hắn.

Hắn không lên tiếng, vì hắn đã sớm điều tra thật kĩ về đối tượng hắn sắp bảo vệ.

Phùng Nhiễm Nhiễm, hai mươi ba tuổi, hiện là người duy nhất được cấy ghép não thành công trên toàn thế giới, phẫu thuật cho cô, chính là người đàn ông trung niên trước mắt, tiến sĩ Lý Thành Phu, bác sĩ có vai vế nhất trong nghiên cứu Não khoa ở Trung Quốc hiện nay .

Ba năm trước, do não bị bệnh, cô được an bài ở trung tâm nghiên cứu y học tư nhân của Lý Thành Phu, tiếp nhận ca phẫu thuật cấy ghép não bộ với kĩ thuật tinh vi hạng nhất, lúc ấy mọi người cũng không quan tâm lắm tới ca phẫu thuật độ khó siêu cao này, não người là bộ phận phức tạp biết bao, dù bộ não được quyên tặng được bảo tồn theo cách đặc biệt rất tốt, nhưng chỉ bằng khoa học kỹ thuật hiện giờ, vẫn còn rất nhiều vấn đề về kĩ thuật không thể vượt qua.

Nhưng thật bất ngờ, ca phẫu thuật lại phá lệ thành công! Phùng Nhiễm Nhiễm đã tỉnh sau mười ngày hôn mê giống như kỳ tích, hơn nữa còn sống khỏe mạnh, trở thành thành tựu lớn nhất trong Não khoa Y học từ trước tới nay.

Tuy nhiên, phẫu thuật vẫn lưu lại di chứng, sau khi tỉnh lại trạng thái tinh thần cô liền trở nên cực kì tồi tệ, chẳng những bị loạn thần, còn thường xuyên nói một số chuyện không ai biết bằng tiếng Anh.

Tình hình này mãi đến năm trước mới dần ổn định, Lý Thành Phu chậm rãi phát hiện, nội dung tiếng Anh mà cô thì thào không phải là nói tinh linh, ngược lại, còn có liên quan đến đủ loại thuật ngữ về “gen đột biến”!

Vì thế, ông ta vội tìm lại toàn bộ tư liệu được ghi chép, cũng bắt đầu truy ngược lai lịch của người quyên tặng não cho cô. Trải qua nửa năm lần theo dấu vết, cuối cùng cũng biết, người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi quyên tặng đó rất có thể từng tham gia thí nghiệm đột biến cực kì cơ mật, bởi vậy phần kí ức khắc sâu vào trong não, sau khi cấy ghép, mới có thể còn sót lại trong đầu Phùng Nhiễm Nhiễm, cũng tuôn ra từ miệng cô…

Tin tức này vừa lan truyền trong giới Y học đã lập tức gây chấn động, trừ việc chủ đề “đột biến gen” này quá sức nhạy cảm, quan trọng hơn là đến nay vẫn có rất nhiều nhà sinh vật học muốn phá giải điều bí ẩn y học này, bởi vậy, Phùng Nhiễm Nhiễm nhất thời trở thành chủ đề nóng nhất, hơn nữa chuyện về cô nóng từ Trung Quốc lan ra nước ngoài. Rất nhiều người tò mò về đột biến gen đều muốn tiếp xúc với cô, thậm chí có người đinh bắt cóc cô ra nước ngoài tiến hành thêm một nghiên cứu não bộ, để có được càng nhiều tư liệu về đột biến gen người.

Vì thế, Lý Thành Phu không thể không tăng số người bảo vệ sự an toàn của cô, cũng từ chối nhận phỏng vấn và quay phim của truyền thông, với ông ta mà nói, Phùng Nhiễm Nhiễm là tài sản quan trọng nhất, chỉ cần cởi bỏ bí mật trong đầu cô, nói không chừng Trung Quốc có thể sớm tiến gần đến tin tức liên quan đến đột biến gen, cũng dẫn đầu các quốc gia về công trình nghiên cứu gen!

Tuy nhiên, do gặp trở ngại là thiết bị không đủ tinh vi và kinh phí không đủ lớn, Lý Thành Phu vẫn chưa thể tiến thêm một bước phân tích trong đầu Phùng Nhiễm Nhiễm rốt cục giấu những gì, trừ phi có thể hợp tác với một số tổ chức nghiên cứu tiên tiến nước ngoài, nếu không bí mật trong não Phùng Nhiễm Nhiễm vẫn chỉ là một câu đố.

Đúng lúc này, tập đoàn tài chính nổi tiếng Sáng Thế chủ động tới bàn bạc, bọn họ đưa ra một phần kế hoạch hợp tác, tình nguyện cung cấp một khoản lớn để giúp đỡ khai phá não bộ Phùng Nhiễm Nhiễm, hơn nữa cường điệu rằng toàn bộ thành quả đôi bên sẽ cùng hưởng. Điều kiện duy nhất chính là Phùng Nhiễm Nhiễm có thể xuất hiện tại buổi họp thường niên về y học do tập đoàn Sáng Thế tổ chức, và cho phép bọn họ đưa cô vào danh sách những người lên phát biểu.

Lý Thành Phu cực kì động lòng với thỉnh cầu của tập đoàn tài chính Sáng Thế, vì ông ta sớm nghe nói, dưới trướng tập đoàn Sáng Thế có một tổ chức nghiên cứu và phát triển khoa học kĩ thuật sinh vật, tài chính hùng hậu, dụng cụ lại tiên tiến, hợp tác với họ có lẽ rất đáng suy nghĩ.

Tuy nhiên, muốn Phùng Nhiễm Nhiễm sang Mỹ mười bốn ngày cũng không phải chuyện dễ, gần đây cô chưa từng rời Bắc Kinh, mang cô ra ngoài, cảm xúc của người nhát gan tự bế như cô sẽ bị ảnh hưởng. Hai là chuyến đi xa này vừa vặn tạo cơ hội cho những kẻ mong ước cô, tính nguy hiểm cực cao…

Lý Thành Phu suy tư suốt một tháng, cuối cùng vẫn thần phục dưới kim ngạch tài trợ trên triệu đôla của đối phương, vì khoản kinh phí khổng lồ này, ông ta thà mạo điểm một chuyến, mang Phùng Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ ra khỏi Bắc Kinh đến nước Mỹ.

Nhưng an toàn trên hết, ông ta từ chối khéo nhân viên do tập đoàn Sáng Thế phái tới, lén thuê vệ sĩ hộ tống Phùng Nhiễm Nhiễm tới Mỹ trước.

Thạch Dật chính là trúng tuyển trong tình huống này, hắn từng trải, kinh nghiệm phong phú, danh tiếng tốt, tự nhiên được giới thiệu cho Lý Thành Phu , trở thành vệ sĩ của Phùng Nhiễm Nhiễm.

Nhưng chỉ mình hắn biết, nhiệm vụ lần này của hắn không phải chỉ là bảo vệ đơn thuần, mục tiêu của hắn là Phùng Nhiễm Nhiễm, nhiệm vụ Thiên Xu giao cho hắn là tra rõ Phùng Nhiễm Nhiễm có thật sự mang trí nhớ về phòng thí nghiệm đột biến không, nếu đáp án là có, vậy thì — gϊếŧ không tha!

Cho nên, lần này hắn đến, thân phận thật sự không phải vệ sĩ, mà là sát thủ.

Một nhân viên nghiên cứu đi tới, gật đầu với Lý Thành Phu, nói: “Tiến sĩ, tới thăm Nhiễm Nhiễm à?”

“Cô ấy đâu?” Lý Thành Phu hỏi.

“Đang ngắm hoa ở vườn sau nhà.”

“Lại ngắm hoa! Ba năm nay thú vui duy nhất của cô ấy là ngắm hoa, ngắm mãi không chán sao?” Lý Thành Phu lắc đầu ca thán.

“Căn cứ trên số liệu, tháng này trí lực của cô ấy có xu thế thoái hóa, hơn nữa cô ấy cũng ngày càng tự bế.” Một nhân viên khác cầm báo cáo trong tay, vẻ mặt không quá lạc quan.

“Hả? Lại thoái hóa…” Mặt Lý Thành Phu có nét lo lắng, lẩm bẩm: “Tình trạng di chứng thật khó kiểm soát…”

“Nhưng hôm qua chúng tôi đã chụp cắt lớp não bộ cô ấy rồi, cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy sao?” Đôi lông mày của Lý Thành Phu càng thêm cau.

Vốn tưởng Phùng Nhiễm Nhiễm khôi phục tốt sau phẫu thuật, nhưng trong một năm nay trí lực của cô ngày càng suy giảm, ông ta lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô rất có thể sẽ dần mất trí nhớ, càng tệ hơn là có thể bị chậm phát triển tâm thần hoặc si ngốc.

“Trước tiên hãy giữ bí mật chuyện này, đừng công khai, đợi cô ấy từ Mỹ về lại trắc nghiệm trí nhớ lần nữa.” Ông ta lập tức hạ lệnh cho hai nhân viên đó.

“Đã rõ.” Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Thạch Dật, vẫy tay. “Đi thôi! Đi gặp cô ấy.” Thạch Dật gật gật đầu, theo ông ta tới vườn hoa.

Vườn hoa sau nhà có rất nhiều hoa cỏ cây cối, nhìn cũng biết đã được sửa sang, mỗi gốc cây cỏ sinh trưởng xanh tươi rậm rạp, trong không khí còn có hương thơm nhàn nhạt của cây hương thảo, làm cho tinh thần người ta rung động.

“ Nhiễm Nhiễm.” Lý Thành Phu gọi một tiếng.

Một bóng dáng màu trắng từ sau bụi cỏ đứng lên, chậm rãi xoay người.

Tóc tới thắt lưng, trong trắng như ngọc, đứng trong vườn hoa, giống như ảo ảnh…

Tim Thạch Dật hơi chấn động dù không có lí do, Phùng Nhiễm Nhiễm trước mắt làm cho người ta có cảm giác không chân thực, da trắng trong tới mức có thể thấy được mạch máu, tóc lại đen nhánh khiến người ta hoảng hốt, thân khoác áo choàng trắng, bên hông đeo một cái đai lưng tơ tằm, thắt thân hình mảnh dẻ mềm yếu của cô lại.

Nếu không có Lý Thành Phu ở đây, chắc hắn sẽ nghĩ là mình gặp u hồn trong tòa nhà cổ mất.

“Nhiễm Nhiễm, cháu đang làm gì vậy?” Lý Thành Phu lại gần cô, cố giữ cho giọng nói thật dịu dàng, cũng rất cẩn thận.

Phùng Nhiễm Nhiễm không trả lời, tầm mắt bỏ qua Lý Thành Phu, nhìn chằm chằm vào Thạch Dật, đôi mắt đen hiện ra một tia hoảng sợ.

“À, giới thiệu với cháu, đây là bạn của chú, cậu ấy sẽ cùng chúng ta sang Mỹ…” Lý Thành Phu còn chưa dứt lời, cô đã như con thỏ nhỏ bị hoảng loạn, nhảy đến sau một gốc đại thụ để trốn.

“Nhiễm Nhiễm!” Lý Thành Phu nhẹ giọng gọi. “Đừng sợ, cậu ấy không phải kẻ thù, mà là bạn của chúng ta.” Khuôn mặt nhỏ của Phùng Nhiễm Nhiễm lén thò ra từ sau gốc cây, cảnh giác nhìn Thạch Dật chằm chằm.

Thạch Dật đón nhận ánh mắt cô, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn, không cười chút nào.

“Cô ấy cực kì cảnh giác với người lạ, trước tiên anh phải làm thân với cô ấy đã.” Lý Thành Phu quay đầu nhìn Thạch Dật, đợi xem hắn đối phó với tình huống này thế nào.

Thạch Dật hơi nhíu mày, tiến từng bước về phía trước, đúng lúc này, hắn phát hiện Phùng Nhiễm Nhiễm mở to mắt nhìn dưới chân hắn, hắn nghi hoặc cúi đầu, thấy một bông hoa nhỏ màu tím nhạt giữa đám lá xanh suýt bị mình giẫm lên, hắn nhìn bông hoa, lại nhìn cô, dời chân, cẩn thận tránh đóa hoa nhỏ đó ra.

Phùng Nhiễm Nhiễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn hắn, nhưng vừa chạm vào mắt hắn, lập tức lại lùi ra sau gốc cây.

“Nhiễm Nhiễm!” Lý Thành Phu lại kêu một tiếng, “Cậu ấy gọi là Bào Hao, đến để bảo vệ cháu, ra đây kết bạn mới đi nào!”

“Cháu không muốn kết bạn mới.” Cô nói một tràng giọng Bắc Kinh mềm mại, nghe vừa cô đơn vừa mang chút trẻ con.

Thạch Dật nhìn bốn phía, đột nhiên nói: “Hoa cỏ của cô đều sinh trưởng khá tốt, nhất là cây hương thảo, còn có mảnh thược dược kia, bên trái thì có cây thạch nam, dạ lan hương, goldenrod, hoa hồng, cây tử đằng…” Nghe hắn nói chuẩn xác hầu hết tên của hoa cỏ trong vườn, Phùng Nhiễm Nhiễm kinh ngạc đi ra khỏi chỗ trốn, trên mặt có vẻ khó tin.

Thạch Dật cố ý không nhìn cô, ngồi xổm xuống, chỉ vào bông hoa nhỏ vừa rồi suýt giẫm lên, nói: “Ở đây lại có thể thấy được loại hoa oải hương chỉ có ở bốn mươi ba độ vĩ Bắc này, vườn hoa của cô đúng là phong phú.” Không chỉ Phùng Nhiễm Nhiễm, Lý Thành Phu cũng ngạc nhiên không ít, ông ta không ngờ được là vị vệ sĩ trông như võ tướng này lại hiểu biết mấy thứ hoa cỏ.

Phùng Nhiễm Nhiễm hạ mức cảnh giác, cô bước từng bước lại gần Thạch Dật, tò mò nhìn hắn.

“Anh… Cũng thích hoa sao?” Cuối cùng cô cũng chủ động mở miệng.

“Thích.” Thạch Dật không lừa cô, hắn thật sự thích gieo trồng hoa cỏ, nhưng thú vui này không thích hợp với bề ngoài của bản thân lắm, nên thường bị hội Bắc Đẩu Thất Tinh trêu ghẹo, lâu dần hắn cũng ít đề cập đến.

“Anh từng trồng những loại gì?” Cô khó mà liên tưởng giữa hắn và hoa cỏ.

“Cũng nhiều, nhưng sau này không trồng nữa…” Hắn ngắt một đài hoa oải hương, để sát vào mũi ngửi.

“Sao lại không?” Nhìn hắn thân thể cao lớn lại làm động tác ngửi hoa, đôi môi vốn mím chặt của cô hơi nhếch lên.

“Vì nơi tôi sống không thích hợp trồng hoa, hơn nữa tôi thường xuyên vắng nhà, không thể chăm sóc chúng.” Đảo Bắc Cực Tinh rất lạnh, hoa cỏ trong căn cứ không dễ dàng nuôi sống, hơn nữa mỗi lần đi làm nhiệm vụ là lại mất vài tuần lễ, hoa cỏ yếu ớt cơ hồ đều chết héo trong thời gian ấy.

“Vậy à…” Cô ngồi xổm bên cạnh hắn, tựa hồ có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong lời hắn.

Hắn cẩn thận, chậm rãi quay đầu, tỉ mỉ đánh giá cô đang gần trong gang tấc.

Làn da tái nhợt và thân hình gầy yếu làm cô có vẻ trẻ hơn tuổi hai mươi ba, diện mạo trong sáng mềm mại động lòng người, mái tóc dài càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cùng đôi tròng mắt đen thẳm đến khó tin của cô.

Trong đôi mắt đen của cô, hắn thấy được vẻ tò mò, chân thành, đề phòng, nghi hoặc, còn có chính hắn.

“Tặng cô.” Hắn đưa đài hoa nhỏ kia cho cô, sau đó đứng lên.