Chương 1: Tai Nạn Xe Cộ

- Ngươi đã không còn nhỏ

- Qua ba mươi rồi mà còn chưa kết hôn, ở thời đại này của chúng ta gọi đó là ế, ta nói ra thì không dễ nghe, ngươi nói ngươi làm sao còn bướng bỉnh như vậy?

Tiếng phu nhân hơi có vẻ sắc nhọn đâm rách hắc ám, truyền vào màng nhĩ, làm Chu Giáp bừng tỉnh từ cơn buồn ngủ.

Chậm rãi mở hai mắt ra, bây giờ là giữa trưa ánh nắng đầu thu xuyên qua cửa kính xe nâu đen rơi vào trên người, ấm áp để người không muốn động đậy.

Bên ngoài cây cối tươi tốt, pha tạp cùng quang ảnh giao thoa.

Đường núi gập ghềnh, mặt đất cũng không an tính, xe buýt chập trùng lên xuống càng dễ thúc người ngủ.

Vừa mới tỉnh ngủ ý thức hắn còn có chút mơ hồ, chỉ có tiếng phu nhân phía trước cách xa nhau hai hàng nói liên miên lải nhải không ngừng truyền đến.

- Ngươi cho rằng ta không muốn kết hôn sao? Đây không phải một mực không có tìm được người thích hợp sao?

Một tiếng thiếu nữ thanh thúy thông thấu vang lên, không thấy vẻ già nua.

- Không tìm được người thích hợp?

Phụ nhân nhấc âm lên, có chút không cam lòng nói:

- Ngươi nói một chút, đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, không nói kết hôn, ngươi có mang bạn trai về nhà để gặp mặt cha mẹ một lần hay không? Không thích hợp, ta thấy ngươi là căn bản không tâm tìm.

- Đừng ngại dì Hai dông dài, việc này nhất định phải để ở trong lòng.

- Biết, biết.

Tiếng nữ nhân trẻ tuổi hơi không kiên nhẫn, thân thể giật giật, đem mặt xay hướng lối đi nhỏ đằng sau.

Chu Giáp chuyển động ánh mắt một chút, từ phương hướng của hắn có thể nhìn thấy một bên mặt nữ nhân.

Rất tinh xảo, mang theo chút mập như trẻ sơ sinh.

Đã qua ba mươi sao?

Thật đúng là nhìn không ra.

Phụ nhân hiển nhiên không định từ bỏ thuyết phục:

- Tểu Lệ nhà hàng xóm của ngươi cũng lớn như ngươi, nghe nói đã mang thai đứa con thứ ba.

- Không phải đâu...

- Làm sao không phải? Ngươi trở về nhìn xem chẳng phải sẽ biết? Còn có Minh Nước, cũng là lên đại học, không phải cũng đã cưới nàng dâu.

- Ừm.

- Cha mẹ ngươi nuôi ngươi lớn không dễ dàng, bọn họ hiện tại tuổi đã không nhỏ, ngươi cũng không thể để bọn họ tiếp tục quan tâm, tìm đối tượng là chuyện đứng đắn, ngươi nói ngươi cả ngày cùng đống mèo con Tiểu Cẩu kia cùng một chỗ là có ý gì, bọn nó đều là một lũ súc sinh.

- Dì Hai, ngươi nói như vậy ta rất không vui, mèo chó cũng là có linh tính!

- Ngươi còn không vui!

Phụ nhân đứng thẳng tắp lên, nói:

- Ngươi cả ngày quấn lấy những con mèo con chó đó, mà ngươi nói ngươi tìm không thấy đối tượng? Ngươi còn trông cậy vào bọn chúng dưỡng lão cho ngươi hay sao?

- Bởi vì chuyện này, mà cha mẹ ngươi cũng không có ít lần tức giận.

- Tốt, tốt.

Nữ nhân trẻ tuổi một mặt bất đắc dĩ, không nguyện ý ở trên đây tiếp tục dây dưa:

- Ta không phải đã đáp ứng ra mắt sao?

- Ngươi gọi là ra mắt sao? Ngươi gọi là qua loa!

Nói lên việc này, thanh âm phu nhân có chút gấp hơn:

- Con nhà Lão Tiền dáng dấp mặc dù bình thường, nhưng tính tình tốt, thân cao, có công việc ở thành phố lớn cũng không tệ, ngược lại là ngươi, ngươi nói một chút ngươi có cái gì?

- Nếu ngươi ở nơi đó, đùa nghịch tính tình tiểu thư gì, người khác đều nên nuông chiều ngươi hay sao?

- Vậy cũng không thể tùy tiện a? Kết hôn thế nhưng là đại sự cả đời, ta đương nhiên muốn tìm người nhìn thuận mắt, tính cách thích hợp, không thích hợp ta ở trên người hắn lãng phí thời gian làm gì?

- Cái gì gọi là nhìn thuận mắt? Cái gì gọi là tính cách phù hợp? Nào có trăm phần trăm thích hợp? Mẹ ngươi tính tình tốt như vậy, nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có cùng cha ngươi cãi nhau, không phải đều là từ từ ma hợp sao, ngươi trước nên sửa lại tính tình của mình.

- Ta đổi? Ta chẳng lẽ còn phải chiều theo ý người khác hay sao? Người ta cũng không phải cha mẹ ta

Nữ nhân trẻ tuổi mở trừng hai mắt, mặt mũi tràn đầy quật cường.

- Như thế nào là chiều theo? Hoàn cảnh sinh hoạt hai người từ nhỏ không giống, khẳng định đều có các quen thuộc khác nhau, cùng một chỗ sinh hoạt khó tránh khỏi va va chạm chạm, đều để nhường không phải là hắn sao? Ai cũng không cho hoặc chỉ làm cho một người nhượng bộ, thời gian sớm tối không vượt qua nổi.

Phụ nhân ở phương diện này hiển nhiên kinh nghiệm phong phú, tận tình khuyên bảo:



- Dì Hai không nói để ngươi chấp nhận, là để ngươi minh bạch một cái đạo lý.

- Cha mẹ ngươi lớn tuổi, về sau trên người ngươi gánh vác không nhỏ, không có người giúp đỡ khẳng định không được, còn có, cùng người ta sinh hoạt nên thu lại tính tình của mình, cái này không gọi ủy khuất, gọi lớn lên. Phải biết, vợ chồng mới là chí thân, ngay cả cha mẹ cũng không sánh bằng, ngươi đã vì cha mẹ nguyện ý trở về ra mắt, vì đối tượng sửa lại tính tình không phải cũng rất bình thường.

- Hừ hừ...

Nữ nhân trẻ tuổi bĩu môi.

- Ngươi đừng không tin.

Phụ nhân nhíu mày:

- Ngẫm lại ông ngoại ngươi, mỗ mỗ, ngươi nói mẹ ngươi là cùng cha ngươi thân vẫn là cùng ngươi mỗ mỗ, ông ngoại thân? Cha ngươi hiếu thuận như vậy, không phải cũng bởi vì mẹ ngươi mà dám cùng nãi nãi ngươi cãi nhau.

- Mặc dù đều là người thân, nhưng cũng cần phân rõ người nào gần người nào xa.

Lần này, nữ nhân trẻ tuổi không có mở miệng, biểu lộ trên mặt có chút mờ mịt, hiển nhiên những thứ này nàng cho tới bây giờ đều chưa từng suy nghĩ qua.

Nhưng càng nhiều, vẫn là không kiên nhẫn.

Độc thân tốt bao nhiêu!

Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Giáp như có suy nghĩ.

Lời phụ nhân nói, để hắn nhớ tới một bài ca thời Đường nói về đại nữ thi nhân Lý Quý Lan [ Bát Chí ].

Chí thân đến sơ là vợ chồng!

Vợ chồng là chí thân thế gian không giả, nhưng cũng khả năng đến sơ a.

Ý niệm chuyển động, hắn vô ý thức lấy điện thoại di động ra, trên màn hình sáng lên khuôn mặt tươi cười quen thuộc, cũng làm cho hắn nhếch lên bờ môi, cong lên khóe mắt.

Cũng may, là mình may mắn.

Không cần bị người thúc cưới.

Mở màn hình, Wechat nhắc nhở liên tiếp để hắn nhịn không được vuốt vuốt huyết thái dương, than nhẹ một tiếng mới ấn mở tin tức bên trong ra.

- Sư đệ, vấn đề này ta không hiểu?

- Ngươi nói tư liệu ở đâu?

- Ta làm sao tra không được a?

. . .

Quả nhiên!

Chu Giáp là chuyên nghiệp cổ điển văn hiến, kiêm tu ngôn ngữ văn học, phương hướng vào nghề có chút hẹp, cho nên phải nhờ sư tỷ hỗ trợ tìm công việc.

Hắn cùng sư tỷ quan hệ cực kỳ tốt, không chỉ là phương diện công việc, ngay cả bạn gái hiện tại, cũng là nhờ sư tỷ mới nhận biết.

Sư tỷ Hoàng Đình Đình, tính cách ngay thẳng, giao du rộng lớn.

Có lẽ là từ khi ra đời đến nay tất cả kỹ năng đều để trên việc kết giao bằng hữu, nên ở trên phương diện học tập Hoàng Đình Đình có chút trì độn, quả thực để người giận sôi.

Thế mà lại hết lần này tới lần khác được tuyển vào trường ngôn ngữ văn học chuyên nghiệp.

Chu Giáp ở trên phương diện ngôn ngữ coi như có chút thiên phú, một tới hai đi đã có đáp án, thấy Hoàng Đình Đình đang hoạt động, liền gửi.

- Đáp án trong văn án video năm ngoái lão sư phát, tự mình lật.

- Tra tư liệu cần dùng đến họp viên, mượn một chút đồng sự. . . , được rồi, ta đem hội viên phát hiệu cho ngươi, tự mình tra.

. . .

Cũng không lâu lắm, đã có phản hồi.

- Cái này đề ta vẫn là không hiểu (khuôn mặt tươi cười)

- Học!

Chu Giáp mặt không biểu tình trả lời một chữ.

Nghĩ nghĩ, hắn cuối cùng vẫn là đem đáp án gửi qua, đồng thời chỉ ra giải đề mạch suy nghĩ, hi vọng đối phương có thể biết làm như thế nào cho ra đáp án.

Bất quá.

Nghĩ đến Hoàng Đình Đình đồng học là người lười nhác thì. . .

- Cám ơn!

Kết quả không ngoài sở liệu, từ thời gian phản hồi mà nhìn, cho thấy đồng học hẳn là trực tiếp lướt qua văn kiện, chỉ nhìn cuối cùng cho ra đáp án.

Lắc đầu, hắn thu hồi điện thoại nhìn về đằng trước, tranh chấp đã kết thúc, phụ nhân nghiêng người nghỉ ngơi, nữ nhân trẻ tuổi thì nghịch điện thoại di động.



Ngoài cửa sổ. . .

- Ừm?

Chu Giáp sững sờ:

- Làm sao lại có sương mù?

Đoạn đường núi này hắn hàng năm đều sẽ đi qua mấy lần, từ trước tới giờ đều không có sương mù, với lại loại đường núi này nếu có sương mù sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ nghĩ, hắn nói với người lái xe:

- Bác tài, sương lên, cẩn thận. . .

Bành!

Lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn đã đánh gãy lời nói của hắn, đồng thời một lực lớn từ bên cạnh truyền đến, trực tiếp quăng hắn về phía cửa sổ xe.

Oanh!

Chu Giáp chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một đợt đau nhức kịch liệt từ cánh tay trái truyền đến, lập tứ chảy lên toàn thân, trên trán hình như cũng bị phá ra lỗ hổng.

Ngay sau đó.

Rầm rầm. . .

Ầm!

Cửa sổ xe vỡ vụn, vô số mảnh kính vỡ bay múa trước mắt, trong xe từng bóng người cứ như là máy trộn bê tông, như là búp bê vải lăn lộn.

Cũng có cành cây không biết từ chỗ nào toát ra xuyên vào trong toa xe, có người né tránh không kịp, trực tiếp bị nhánh cây xuyên qua thân thể, thống khổ kêu rên.

Máu tươi ấm áp phun tung toé, theo tiếng kêu thảm kinh khủng đó, máu không ngừng chảy xuống chỗ ngồi sạch sẽ trong xe.

Biến cố nảy sinh!

Lật xe?

Lăn xuống núi?

Ta. . . Phải chết?

Biến cố đột nhiên xuất hiện, để đầu óc Chu Giáp trống rỗng hỗn loạn, thậm chí ngay cả đau đớn trên người cũng trở nên chết lặng, mặc cho thân thể không tự chủ được ở trong toa xe lăn lộn đi lăn lộn về. Va chạm.

Dù tiếng kêu thê lương hoảng sợ bên tai, cũng trở nên không thế rõ ràng, tất cả đều lộ ra không chân thực như vậy.

Chỉ có nhịp tim phù phù, phù phù, hết sức gấp rút.

Không biết qua bao lâu.

Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua hồi lâu, tóm lại toa xe không còn lăn lộn, Chu Giáp cũng đập ầm ầm rơi vào trên chỗ ngồi.

Thần hồn hình như cũng ở thời khắc này quy tiên.

- Sao. . . Chuyện gì xảy ra?

Có người lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi, thanh âm có vẻ rất run rẩy.

- Khẳng định là lật xe lăn xuống núi!

Chu Giáp cắn răng, cố nén đau nhức, gian nan từ trong ngực lấy điện thoại di động ra, run rẩy ấn điện thoại gọi cấp cứu:

- Thảo, không tín hiệu!

- Chó, không. . . Có sói!

Một đợt không yên tĩnh, một đợt lại lên.

Đột nhiên, phía trước toa xe truyền đến một tiếng nữ nhân thét lên, lập tức tạo ra một trận hoảng loạn.

Chu Giáp vô ý thức ngẩng đầu, bởi vì đau nhức nên ánh mắt mơ hồ khó khăn lướt qua một mảnh hỗn độn trong xe, ánh mắt dừng lại trên một vết nứt trong toa xe trong đó nhô ra một đầu sói tràn đầy lông đen.

Vết nứt không lớn, đầu sói chỉ điên cuồng lắc lư một lúc, đã chống lá sắt xung quanh ra, chen một chút xíu vào xe buýt.

Tê. . .

Chu Giáp hai mắt co vào, hô hấp trì trệ, cùng những người may mắn còn sống khác mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

- Đây là vật gì?

Vậy mà ở sau đầu sói đó, không phải thân thể sói, mà là cánh tay giống như người, ngực bụng cùng hai chân, rõ ràng là một quái vật đầu sói thân người.

Đây là. . .

Thứ gì!