Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Chương 1: Bị con trai bán đứng
Tại sân bay thành phố A.

Một cặp mẹ con thu hút mọi ánh nhìn của người qua kẻ lại.

Người mẹ trẻ có vẻ đẹp thanh khiết, đôi mắt sáng lấp lánh thật quyến rũ, khi nhìn, thoáng lướt qua ánh kiều diễm, một vẻ đẹp làm lay động lòng người. Cô dắt theo một bé trai trắng trẻo khôi ngô, có nụ cười rất ư tao nhã. Hai mẹ con trở thành bức họa rực rỡ nổi bật ở sân bay.

“Con yêu, cảm giác về quê hương thế nào?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi con trai.

“Ánh nắng rạng rỡ.” Cậu bé trả lời.

Đã quen với bầu trời Luân Đôn ảm đạm sương mù, ai cũng cảm thấy thành phố A chan hòa ánh nắng. Khi máy bay sắp hạ cánh, còn có thể nhìn thấy những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.

Lý Vân đang đứng chờ ở lối ra, nhìn thấy hai mẹ con Trình An Nhã liền vui mừng vẫy tay tới tấp, cô chạy đến ôm chầm lấy Ninh Ninh thơm lấy thơm để, miệng không ngớt gọi “Cục cưng”.

Lý Vân là bạn chí thân của Trình An Nhã, khi còn ở Anh hai người học cùng một trường phổ thông, cùng một trường đại học nên tình cảm vô cùng khăng khít, Ninh Ninh từ lúc sinh ra đến giờ đều do hai người họ chăm sóc, nuôi nấng.

“An Nhã này, mới hai tháng không gặp, cậu chăm sóc thế nào mà cục cưng của tớ gầy tong teo đi thế này?” Lý Vân véo nhẹ má Ninh Ninh, xót xa tố cáo.

Trình Nhã An băn khoăn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai, bối rối. Cô cảm thấy cậu bé mập ra nhiều. Con nhỏ này gu thẩm mỹ gì không biết?

“Vậy cậu mời cơm đi, liệu mà chăm lo cho cục cưng của chúng ta béo tốt trở lại!”

“Tất nhiên rồi!” Lý Vân hào phóng vỗ ngực nói: “Đồ hám tài nhà cậu, hôm nay tớ sẽ

mời mẹ con cậu đến Cúc Phong Các.”

“Có thế chứ!” Trình Nhã An nhoẻn cười.

“Dì Vân, dì lại bị Mami gạt rồi.”

“Dì quen rồi, cũng tại kết bạn thiếu thận trọng đây mà.” Lý Vân bất lực thở dài, véo nhẹ vào má Ninh Ninh: “Nể mặt con, dì đành chấp nhận vậy.”

Ninh Ninh cũng nhoẻn cười.

Nụ cười của hai mẹ con như đúc từ một khuôn.

Ở góc khác của sân bay, một ông lão nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ, như có điều gì đang nghĩ ngợi.

“Lão gia, ngài đang nhìn gì thế?” Trần Đức, quản gia nhà họ Diệp hỏi.

“Đứa bé vừa nãy, anh có nhìn thấy không?” Giọng Diệp lão gia khẽ run, Trần Đức nhìn theo ánh mắt của Diệp lão gia, chỉ thấy bóng dáng bé nhỏ của Ninh Ninh.

“Có vấn đề gì ạ?” Trần Đức băn khoăn hỏi.

Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng đứa bé đó rất giống Diệp Sâm…

Khuôn mặt đó, dù còn rất non nớt, nhưng giống nhau vô cùng, Diệp lão như nhìn thấy lại dáng vẻ của Diệp Sâm năm nào khi lần đầu gặp anh.

Sắc mặt Diệp lão rất đau khổ, ông lắc đầu nói: “Không sao, chắc ta nhìn nhầm, đi thôi!”

“Vâng!”

Trình An Nhã đẩy xe hành lý cùng Lý Vân cười nói rộn rã rời khỏi sân bay, đôi lúc xen lẫn vào là giọng nói trong trẻo của Ninh Ninh. Một người đàn ông đi lướt qua họ.

Không một ai phát hiện ra.

Nếu có ai đó để ý sẽ nhận ra người đàn ông đó và Ninh Ninh có khuôn mặt giống nhau đến 80%.

Trình An Nhã về nước được hai tuần, mọi việc đều rất thuận lợi.

Lý Vân thuê cho hai mẹ con một căn hộ ngay cạnh trường học của Ninh Ninh, đi bộ mười phút là tới. Khu vực này giao thông thuận tiện, cơ sở vật chất đầy đủ, không gian lại yên tĩnh, Trình An Nhã rất hài lòng.

Sau khi sắp xếp chỗ ở xong, Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh đến gặp ông Trình.

Trình Nhã An mồ côi mẹ từ nhỏ, hai ba con dựa vào nhau mà sống, sau này ông Trình đi bước nữa với mẹ kế Cao Mỹ, bà ta còn có cả một cô con gái riêng, Trình An Nhã và hai mẹ con mẹ kế cũng không được hòa hợp cho lắm.

Trình An Nhã bề ngoài xinh đẹp thanh khiết, nhưng lòng dạ cực kỳ đen tối, vậy nên tất nhiên là không có chuyện dì ghẻ độc ác ngược đãi con chồng xảy ra.

Cô rất hiếu thuận, biết ba mình ngày ngày bận rộn làm ăn nên những việc ở nhà cô không muốn ba phải bận tâm, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngày tháng cũng trôi qua bình yên.

Bảy năm trước, Trình An Nhã theo dì út Cố Mỹ Linh sang Anh du học. Cũng đúng năm đó dì út làm ăn sa sút, phải tuyên bố phá sản, Trình An Nhã lại phát hiện mình có thai. Những năm tháng đó, cô vừa bận rộn với việc học hành vừa phải làm thêm kiếm tiền nuôi nấng Ninh Ninh, bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian về nước, chỉ đều đặn gọi điện về trò chuyện cùng ông Trình.

Cuộc sống ở đất nước tư bản không dễ dàng gì.

Lâm Lệ, con gái riêng của mẹ kế xuất giá, nghe đâu lấy được chồng giàu sang, Cao Mỹ trong lòng hoan hỉ, khi nhìn thấy Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh về, bà ta châm chọc chế

giễu mấy câu rồi ngoảy mông đi tìm người đánh mạt chược.

Trình An Nhã nghĩ thầm, đúng là ô nhiễm tạp âm, sao không đi sớm hơn đi, hại mình mất đến mười phút nghe những lời chẳng đâu vào đâu.

“An Nhã, con đừng để bụng lời của bà ấy.” Ông Trình tính tình ôn hòa, Trình An Nhã từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy ba nổi giận bao giờ, đúng là một người cha mẫu mực.

Ninh Ninh lần đầu được gặp ông ngoại, cậu bé vô cùng lễ phép. Hai mẹ con bình thường thế nào cũng không sao nhưng trước mặt người khác, Ninh Ninh chính là quyển sách lễ nghi quốc tế biết đi.

Ông Trình gặp cháu vui mừng rạng rỡ, Trình An Nhã đứng bên cạnh trò chuyện với ba.

Tranh thủ lúc Ninh Ninh đi vệ sinh, ông Trình kéo tay Trình An Nhã hỏi: “Anh Nhã, ba của Ninh Ninh là ai? Nó cũng được bảy tuổi rồi, con cũng nên cho ba biết đi chứ!”

“Ba… thực ra ba của Ninh Ninh…” Trình An Nhã ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, khả năng người này xuất hiện chỉ là phù du: “Ba đừng lo, con sẽ nuôi dạy Ninh Ninh thật tốt.”

“Nhưng mà…” ông Trình còn muốn nói gì nữa nhưng Ninh Ninh đã quay lại nên ông đành thôi, “con ấy à…”

Trình An Nhã cười cho qua chuyện.

Cô đưa con trai đi chơi quanh thành phố suốt một tuần rồi mới bắt đầu tìm việc, vừa hay Dương Triết Khôn, người bạn học khóa trên cô đang cần tìm thư ký, cô hứa với anh ta sẽ suy nghĩ thêm mấy ngày.

Chưa đợi cô suy nghĩ kỹ, Lý Vân đã ném thẳng cho cô một quả bom.

“Thư ký chính tập đoàn quốc tế MBS?” Cô ngây người ra mất một lúc rồi mới hồi tỉnh lại, nổi đóa lên đập bàn quát: “Cậu trúng gió rồi à, sao lại nộp hồ sơ của tớ vào MBS, aaaaa, tớ phải gϊếŧ cậu…”

“Này cậu, khó khăn lắm tớ mới năn nỉ Lợi Lợi nói đỡ cho cậu, cậu còn không vừa ý hả, lương tháng đến bảy vạn tệ kìa, nếu được tớ đã đi ứng tuyển rồi, còn đến lượt cậu sao? Vả lại, cục cưng Ninh Ninh đã nói cậu đồng ý rồi, tớ mới chuyển hồ sơ của cậu cho Lợi Lợi chứ, thội tớ kệ đấy, tóm lại là mọi việc đã xong xuôi rồi, thứ hai cậu đến thẳng căn phòng chủ tịch tập đoàn MBS ở tầng 32 nhận việc, nghe rõ chưa? Tớ bận rồi, cúp máy đây, tối nói tiếp.”

Bảy vạn tệ?

Một bên mắt của Trình An Nhã lóe lên màu hồng phấn của tờ nhân dân tệ.

Ặc…

Tại sao Trình An Nhã lại bài xích tập đoàn quốc tế MBS đến thế.

Nguyên nhân là thế này, khi còn ở Anh cô từng làm thư ký một năm cho chủ tịch tập đoàn truyền thông GK. Sếp cũ của cô là một tay kén cá chọn canh, chẳng mấy ai có thể làm thư ký cho anh ta được quá ba tháng.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì sếp cũ của cô cực kỳ biếи ŧɦái, công việc bận rộn không nói, tính tình lại phong lưu, tất cả những món nợ phong lưu đó đều do thứ ký chính là cô xử lý, năm đó cô sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Bao lần nảy sinh ý định từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền lương, cô lại cất ý nghĩ đó lại trong đầu.

Nghe nói mức độ biếи ŧɦái của chủ tịch tập đoàn quốc tế MBS và anh ta ngang nhau.

Trình tiểu thư lại một lần nữa đau khổ rồi.

Thêm Bình Luận