Chương 9

Bác sĩ yêu cầu Tạ Thanh nằm viện bảy ngày, một là phải nghỉ ngơi thật tốt, hai là kiểm tra kỹ một chút xem cô có vì quá mệt nhọc mà mắc bệnh tim không.

Nhưng tới hôm sau Tạ Thanh đã không ở nổi nữa, ngồi trên giường lay lay cánh tay Trâu Tiểu Doanh: "Tôi không sao, cậu đi nói với bác sĩ cho tôi xuất viện đi."

"Xuất cái gì mà xuất, cậu phải ở yên đây!" Trâu Tiểu Doanh trừng mắt, “Nếu cậu tới đây một lần nữa, tất cả mọi người sẽ bị dọa tới nỗi phát điên. An tâm ở đây vài ngày, chờ kiểm tra xong thì nói tiếp, hôm nay cậu không có cửa xuất viện đâu!"

Tạ Thanh: "Vậy cậu mua giấy cho tôi viết bản thảo nhé?"

"Tôi đánh cậu đó nha!!!" Mắt Trâu Tiểu Doanh trừng hết cỡ, "Tống ca đã nói, mấy ngày này cậu phải nghỉ ngơi thật tốt!"

Tạ Thanh bất đắc dĩ nằm xuống, lực chú ý di chuyển lên trần nhà.

Phòng bệnh tư nhân được sửa sang sang trọng, phòng đơn yên tĩnh, vách tường sơn màu hồng nhạt ấm áp. Trong phòng bệnh có phòng tắm riêng, TV, còn có ghế sô pha có thể hạ xuống thành giường để người nhà bệnh nhân nằm khi quá mệt mỏi.

Tạ Thanh chớp chớp mắt, lại hỏi Trâu Tiểu Doanh: “Ở chỗ này một ngày… Bao nhiêu tiền vậy?”

Trâu Tiểu Doanh giơ chéo cổ tay thành hình dấu nhân: “Dừng lại đi, hôm nay nói thế nào cậu cũng phải ở đây, cậu có dây dưa với mình thế nào cũng vô ích thôi!"

"..." Tạ Thanh túm ống tay áo cô ấy, "Tôi chỉ muốn hỏi bao nhiêu tiền thôi, không nói cái khác nữa."

“Đây là cậu nói nha!” Trâu Tiểu Doanh đảo đảo tròng mắt, “Lục tổng đưa hai vạn tiền đặt cọc, bác sĩ nói chắc chắn là đủ rồi. Tôi thấy, truyền dịch khoảng vài ngàn đi, thêm cả phòng bệnh có lẽ hơn một vạn?"

Mặt mũi Tạ Thanh trắng bệch: “Đắt như vậy sao!"

Trâu Tiểu Doanh gật đầu: “Bệnh viện tư nhân mà, giá cả thế này cũng coi như được rồi."

Tạ Thanh cảm thấy thịt đau cực kỳ, hơn nữa bảo hiểm y tế không dùng được trong bệnh viện tư nhân. Cô thật đáng thương, 150 đồng một nghìn chữ còn chưa nhận được vậy mà đã tốn một số tiền lớn.

Nhưng bất luận là Trâu Tiểu Doanh hay là Tống Mặc đều không cho cô xuất viện sớm, Tống Mặc thậm chí còn tàn nhẫn nói nếu cô xuất viện sớm thì đừng ở lại phòng làm việc Linh Mặc nữa, Thanh Thanh mới biết sợ, yên ổn dưỡng bệnh, lòng đau như cắt vì xót tiền.

Mỗi ngày, vào buổi tối Trâu Tiểu Doanh sẽ bớt thời gian tới thăm cô, những người khác cũng bận chuyện riêng của mình nên phần lớn hỏi thăm cô qua WeChat.

Cô không ngờ được là ngày nào Đinh Nhất Phàm cũng tới. Mỗi ngày gần giờ cơm trưa, hắn tới nhà ăn gần đây mua hai ba món rồi tới bệnh viện ăn với cô.

Tạ Thanh làm một tác giả, tuy rằng không viết qua ngôn tình nhưng lúc viết cũng viết qua vài câu chuyện tình nhỏ.

Ngày đầu tiên Đinh Nhất Phàm tới, có thể lý giải là bạn tốt quan tâm nhau; ngày thứ hai, cô liền cảm giác được sự khác thường.

Ngày thứ ba, trước khi Đinh Nhất Phàm tới cô xuống nhà ăn bệnh viện trước một bước.

Nhà ăn bệnh viện tư nhân không tính là rẻ nhưng dễ chịu hơn ăn đồ người khác mua cho.

Ăn xong cô tản bộ vòng quanh bệnh viện, lúc trở lại phòng bệnh, Đinh Nhất Phàm quả nhiên ở đây.

Hắn nhìn cô, đứng dậy, không khỏi mất tự nhiên: "... Cô đi ra ngoài sao?"

Tạ Thanh gật đầu: "Tôi tới nhà ăn ăn cơm."

Đinh Nhất Phàm đang cởi bỏ túi đựng cơm trong tay thì dừng lại, cười cười: "Tôi mang theo cơm, phần ăn Giáng Sinh đó."

Tạ Thanh ôn hòa nhã nhặn: "Không sao, anh mang về đi, phòng làm việc hâm nóng đồ ăn cũng tiện."

Tạ Thanh không cho hắn cơ hội để lại thứ đó.

Đinh Nhất Phàm ừ một tiếng.

Ngày thứ tư, Đinh Nhất Phàm tới không mang đồ ăn nữa.

Ngày thứ năm hắn lại mang tới nhưng Tạ Thanh vẫn tới nhà ăn trước một bước như hôm trước.

Ngày thứ sáu, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép Tạ Thanh xuất viện. Tạ Thanh cũng không muốn chờ lâu, nhanh chóng lấy thuốc còn dư và làm thủ tục xuất viện, lúc thu dọn xong hành lý đi ra ngoài lại thấy Đinh Nhất Phàm tới đây.

"Tôi tới..." Đinh Nhất Phàm kinh ngạc há mồm, vội vã nhận hơn nữa đồ đạc trong tay Tạ Thanh, "Cô giỏi thật, làm thủ tục xuất viện không nói với mọi người trong phòng làm việc một tiếng, tự mình làm xong hết rồi hả?!"

Không chỉ làm xong rồi, cô còn gọi xe xong rồi. Đề phòng trở về phòng làm việc quá giờ cơm trưa không còn cơm ăn nên cô còn tới nhà ăn mua một hộp đồ ăn mang về.

Trở lại phòng làm việc, Tạ Thanh cầm biên lai bệnh viện đi tìm Tống Mặc, Tống Mặc thấy cô cũng phản ứng giống hệt: "Sao cô xuất viện rồi?"

Tạ Thanh cười cười, cảm ơn Tống Mặc, sau đó đưa biên lai cho hắn xem: "Nghe nói Lục tổng trả tiền cọc hộ tôi? Anh cho tôi số điện thoại của anh ấy đi, tôi sẽ trả lại tiền cho anh ấy."

Tuy rằng cô ngất vì viết bản thảo, nhưng phòng làm việc cũng không phải không cho xin phép giảm bớt số lượng công việc. Cô liều mạng như vậy là chuyện của cô, không thể đổ lỗi đó là "tai nạn lao động", phòng làm việc phải trả tiền cọc cho cô.

Chuyện này không liên quan tới phòng làm việc, mọi người còn hoảng loạn vì cô một trận, Tạ Thanh cảm thấy vô cùng có lỗi, tự giác nghĩ cách giải quyết phiền toái tiếp theo.

Tống Mặc gật gật đầu, xé một tờ giấy, viết số di động cho cô.

Còn nói: "Đúng lúc, Tứ Đại bên kia rất có lòng, sợ cô sinh bệnh thiếu tiền nên bảo trợ lý gửi nhuận bút nửa tháng qua, cô tìm Trương Băng nhận nhé."

Tạ Thanh nhẹ nhàng thở phào.

Mưa thật đúng lúc!

Cô không muốn nợ nhân tình quá lâu, có ý xin tiền người nhà. Không phải người nhà không cho cô tiền, nhưng cô ở một mình bên ngoài đột nhiên nói thiếu tiền, ông bà nội chắc chắn sẽ lo lắng cho cô.

Cô tìm Trương Băng, ký tên nhận nhuận bút, Trương Băng lập tức chuyển khoản cho cô.

Nửa tháng nay cô viết không biết ngày đêm, giao bản thảo hơn mười vạn từ, kết toán lại vừa vặn hơn hai vạn đồng.

Tạ Thanh vừa xuống tầng vừa mở Alipay, nhập số điện thoại của Lục Thành, quả nhiên có tài khoản Alipay.

Tên hiển thị trên Alipay là "*thành"

Tạ Thanh nhập mật mã, ấn vào chuyển khoản, Alipay hiển thị chuyển khoản số tiền lớn, yêu cầu điền đầy đủ tên họ.

Tạ Thanh mỉm cười, gõ chữ vào khung vuông nhỏ.

Tại Văn hóa Thành Thư, các phòng ban bị giữ chân trong phòng họp suốt một buổi sáng.

Trước đây, bọn họ hầu như chỉ hợp tác cùng các tác giả, mua bản quyền của các tác phẩm nổi tiếng, lúc này ký hợp đồng với hai tác giả của phòng làm việc Linh Mặc, xem như Văn hóa Thành Thư là lần đầu làm.

Quảng cáo như thế nào, tiếp thị trên mạng ra sao, tận dụng tài nguyên như thế nào mới có nâng họ lên cũng là chuyện cần thảo luận.

Tất cả các phòng ban đã chuyển bị rất lâu, hôm nay đưa ra về cơ bản đều là các phương án hoàn thiện.

Các trưởng phòng trình chiếu PPT, Lục Thành ngồi ở vị trí chính giữa nghiêm túc nghe, thỉnh thoải hỏi hai ba câu hoặc có ý kiến.

"Rẹt, keng keng keng..."

Di động đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn xuống phía dưới.

Trong hội nghị có âm thanh tin nhắn hoặc tin WeChat vang lên cũng rất bình thường nhưng tiếng như tiền xu rơi vào túi của Alipay, rất đặc biệt.

Lục Thành nhíu mày, cầm lấy di động, thấy nhắc nhở trên màn hình khóa: Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển khoản thành công cho bạn.

Hắn nhất thời không nhớ ra là ai.

Ấn mở Alipay, nhìn thấy số tiền nhận được là hai vạn, kèm theo ghi chú: Tôi là Tạ Thanh, tôi đã xuất viện, cảm ơn Lục tổng!

Thật sự là cách trả tiền gọn gàng và sòng phẳng!

Lục Thành cười nhạt, buông di động, tiếp tục xem PPT.

Tạ Thanh vừa cúi đầu chuyển khoản vừa trở về phòng mình, chuyển khoản xong gặp Trâu Tiểu Doanh nhảy ra chúc mừng cô xuất viện, hai người cùng nhau vào phòng.

Đẩy cửa ra, Tạ Thanh liền chú ý tới hai thùng nước dừa chồng lên nhau trên bàn máy tính, loại này, một thùng 24 hộp.

“Ồ?” Tạ Thanh thuận miệng hỏi Trâu Tiểu Doanh, “Cái này ai mua vậy?”

"Trợ lý Lục tổng đưa tới, có lẽ cảm thấy nếu như biết cậu nằm viện thì nên tỏ vẻ một chút." Trâu Tiểu Doanh lại nói, "Này, Đinh Nhất Phàm nói với cậu chưa? Hắn và Đào Nhiên đã ký hợp đồng xong, đêm mai cả phòng làm việc ra ngoài ăn cơm, sau đó bọn họ sẽ dọn ra ngoài."

Nói xong phát hiện Tạ Thanh nhìn chằm chằm di động không phản ứng, cô ấy nhìn thử, cô ấy đang tìm kiếm cái gì đó.

Tạ Thanh tìm giá nước dừa, một thùng là 110.7 đồng.

"Rẹt, keng keng keng..."

Di động Lục Thành lại vang lần lần nữa.

Trong phòng hội nghị lại xôn xao, Lục Thành xin lỗi trưởng phòng bị cắt ngang hai lần, nhíu lông mày cầm lấy di động.

Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển khoản thành công cho bạn.

?

Còn tiền gì nữa?

Hắn tò mò ấn mở, số tiền chuyển khoản là: 221.4 đồng.

Ghi chú: Cảm ơn nước dừa của anh.

Lục Thành buồn cười nhìn chằm chằm màn hình vài giây, một cảm xúc vô danh xông lên làm hắn muốn đáp lại cô chút gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt nên buông di động xuống trước.

Phòng làm việc Linh Mặc, Tạ Thanh đã hoàn trả hết "nợ", thoải mái thở phào một cái, cô đã có tâm tình tốt nghe Trâu Tiểu Doanh nói chuyện.

Trâu Tiểu Doanh lặp lại một lần nữa lời vừa nói, cô mới chậm chạp bừng tỉnh: "A... Ký thành á!"

"Đúng, mỗi người một trăm vạn, phòng làm việc ba phần, mua toàn bộ bản quyền ba quyển sách trong tương lai!" Trâu Tiểu Doanh nói.

Nói riêng về cái giá này, kỳ thật cũng không tính là cao.

Từ ba bốn năm trước, tác phẩm của văn học mạng cũng đã có thể chuyển thể thành mấy kịch bản truyền hình mà cũng kiếm được một trăm vạn trở lên rồi, trang truyện và tác giả cũng có lợi nhuận kha khá.

Nếu hơn ba mươi vạn có thể mua toàn bộ bản quyền của một tác phẩm chất lượng, bất luận là mở rộng hay bán đi đều kiếm được lợi nhuận không tồi.

Nhưng mặt khác, cái ngành sản xuất này chỉ như cơn sóng lớn vỗ vào cát. Có lẽ với những tác giả lớn thì việc bán bản quyền không khó nhưng với những tác giả mới, những người bán được tác phẩm đầu tiên chỉ là con số ít.

Không bán bản quyền, bán riêng sách kiếm về ba mươi vạn sẽ có chút khó khăn, đặc biệt là với tác giả mới. Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên có thể được trả từng này cũng là dựa vào Văn hóa Thành Thư.

Vì vậy, cả hai bên cùng có lợi.

Văn hóa Thành Thư có lời, tác giả cũng không lỗ.

Trừ thuế và phần chia cho phòng làm việc đi, hai người đều còn năm sáu mươi vạn, đương nhiên không tội gì tiếp tục làm việc ở đây.

Vào ban đêm, Đinh Nhất Phàm chọn liên hoan ở nhà hàng.

Là một nhà hàng tương đối sang trọng, hắn thông báo trong nhóm, tất cả mọi người nói: "Trời ơi, đại gia!"

Đào Nhiên không cam lòng thua kém, giành mời khách với Đinh Nhất Phàm, bao một quán chuyên tổ chức tiệc vui chơi giải trí gần nhà hàng.

Dù sao cũng là chủ nhật, cùng nhau ra ngoài chơi cũng tiện.

Vì thế 10 giờ sáng chủ nhật, quán tổ chức tiệc náo nhiệt vô cùng.

Xung quanh đều là khu biệt thự, mức tiêu pha không thấp, quán này cũng chịu khó đầu tư. Thiết bị ca hát trong phòng bao đều là loại xịn, các trò tabletop game đều là bản đầy đủ, có đủ các loại trò chơi, từ phổ thông như Switch, X-box đến những trò hòa cổ như điện tử bốn nút cũng đều có đủ, ngoài ra còn có trang thiết bị chơi game thực tế ảo VR hiếm thấy trên thị trường, không biết là đã bỏ ra bao nhiêu tiền.

Tạ Thanh không thành thạo trò chơi, bất quá Trâu Tiểu Doanh muốn trải nghiệm trò VR, cô cũng cùng nhau thử với Trâu Tiểu Doanh.

Trâu Tiểu Doanh chọn trò chơi zombie, thình lình có người nhào lên cắn. Hai người cùng nhau hét chói tai, thu hút mọi người tới vây xem.

Vất vả lắm mới chạy từ chỗ bọn zombie đang chém gϊếŧ ra ngoài, di động Tạ Thanh vang lên. Cô duỗi tay lấy di động, một con zombie còn sống từ sau lưng ôm lấy cô, há mồm gặm mặt cô.

“Á thật ghê tởm!” Tạ Thanh vừa cười vừa tháo kính mắt, Trâu Tiểu Doanh dùng súng bắt chết zombie, nhanh tay bấm tạm dừng.

Tạ Thanh cúi đầu nhìn màn hình, số di động là số địa phương, cô không lưu nhưng có chút quen mắt.

Cô nghi hoặc nghe máy: "Vâng, chào anh?"

"Tạ tiểu thư."

“… Lục tổng?” Tạ Thanh hoảng hốt, bỗng cảm giác có người nhìn chăm chú, cô quay đầu, không ngoài ý muốn thấy Đinh Nhất Phàm ở giữa đám người vây xem đánh zombie.

Mắt sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm.

Chạm phải tầm mắt của cô, hắn vội vã tránh đi.

Tạ Thanh dường như không phát hiện ra, nhìn xuống mặt đất, tiếp tục nghe điện thoại: “Có chuyện gì sao?”