Chương 34

2500 vạn, dựa theo tỷ lệ chia phần trăm trong hợp đồng đã ký lúc trước với Văn hóa Thành Thư, Tạ Thanh được nhận 70%, tương đương 1750 vạn. Dựa vào quy định nộp thuế dành cho tiền nhuận bút, cô còn lại xấp xỉ 1500 vạn.

Hợp đồng quy định Goose cần phải thanh toán toàn bộ giá trị hợp đồng trong vòng 7 ngày làm việc kể từ ngày hợp đồng có hiệu lực.

“…Không cần đợi em viết xong luôn sao?” Đại não của Tạ Thanh trống rỗng, một lúc lâu mới có thể hỏi được một câu nói hữu dụng.

Ngô Mẫn cười chỉ điều khoản trong hợp đồng: “Nếu giao bản thảo không đúng hạn sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Tiền vi phạm hợp đồng gấp ba lần so với tiền bản quyền, nhưng hạn giao bản thảo ước chừng nửa năm, cô chỉ còn thiếu chưa đến 20 vạn chữ, dư dả.

Lại nói thêm không quá bảy ngày nữa, cô an tâm trở thành phú bà ngàn vạn?

Tạ Thanh cảm thấy quá mức kỳ ảo, cộng thêm ngủ chưa đủ giấc, một lúc sau mới nói: “Vì sao lại đột nhiên như vậy ạ?” Không chỉ là đột nhiên, hơn nữa còn gọi cô dậy lúc đang ngủ để ký hợp đồng.

Trong nháy mắt Ngô Mẫn chuyển sang biểu tình vui sướиɠ khi người khác gặp họa, mặt mày hớn hở, kể lại cho cô chuyện vừa xảy ra.

Ngô Mẫn bắt đầu nói về Liên Tiểu Tiên, phổ cập kiến thức về mánh lới trong kinh doanh, lại nói qua vì sao mình có thể biết được chân tướng đằng sau, cuối cùng nói về sự nôn nóng của Goose hôm qua một cách cường điệu.

“Đêm qua bọn họ soạn thảo hợp đồng gửi ra, sau đó liền không ngừng gọi điện thoại cho chúng ta. Hứ, nói 7 giờ sáng hôm nay đem đến, sợ bị nhà khác giành trước.”

Bọn họ đương nhiên không biết, ‘nhà khác’ mang danh phú nhị đại kia chính là do Lục Thành nghĩ ra, gậy ông đập lưng ông mà thôi.

“Vừa mới đầu Lục tổng không đồng ý, bị làm phiền đến nửa đêm. Rốt cuộc cũng gật đầu nói sáng hôm nay 7 giờ rưỡi đến công ty.”

“Phòng pháp chế cơ bản là cả đêm không ngủ, cùng đi qua chi tiết hợp đồng với bên Goose.”

“Thậm chí hợp đồng bên Goose đưa qua thậm chí cũng đã được ký tên đóng dấu sẵn, chỉ còn thiếu chữ ký của em cùng chữ ký cùng đóng dấu của công ty chúng ta thôi.”

“Sau khi công ty chúng ta ký xong liền gọi điện thoại cho em, nhưng em không nhận máy, Ngụy tổng nói có lẽ em còn chưa dậy. Nhờ chị lên đây một chuyến, em ký đi, ký xong bên Goose có thể trực tiếp cầm hợp đồng đã ký tá xong xuôi đem về.”

Phần lớn thời gian Ngô Mẫn đều luôn theo đuổi phong cách người phụ nữ thành đạt nghiêm túc, rất ít khi thấy cô ấy dùng biểu tình như vậy để nói.

Tạ Thanh nghe cô ấy nói xong cũng thanh tỉnh, gật gật đầu: “Anh chị thật lợi hại.”

“Nhưng cũng không cần quá gấp, trước mắt em xem qua hợp đồng một lần đi.” Ngô Mẫn ngồi xuống thay dép lê, ngồi trên sô pha chờ cô, “Nếu có vấn đề gì nói với chị, chị trực tiếp hỏi phòng pháp chế qua WeChat.”

Tạ Thanh lại gật gật đầu, cũng đi tới ngồi lên sô pha, đọc qua hợp đồng.

Cô đối với hợp đồng không có chút kinh nghiệm, nhưng như cũ có thể nhìn ra được hợp đồng này so với hợp đồng lúc trước Khởi Văn đưa cho cô rất khác biệt. Hợp đồng của Khởi Văn chính là “toàn bản quyền”, về phần thời gian đều viết là “vĩnh viễn”, phạm vi trao quyền là “trên toàn thế giới.”

Mà trong hợp đồng này, hạng mục trao quyền được ghi ra rất cụ thể, hơn nữa còn có đánh dấu về phần chuyên môn, ghi chú rõ trong thời gian Tạ Thanh chuyển nhượng nội dung, vẫn có quyền lấy lại nhân vật, tình tiết, câu chuyện, chi tiết để làm yếu tố sáng tác phần tiếp theo, hoặc sáng tác tác phẩm văn học khác. Đối với tác phẩm này, Goose cũng không trực tiếp có bản quyền điện ảnh, chỉ là điều kiện tương đương với việc được ưu tiên quyền mua nhượng quyền.

Đây chính là một hợp đồng trấn an, công bằng công chính, mỗi một điều khoản đều viết ra rõ ràng rành mạch.

Tạ Thanh tỉ mỉ xem xong, tìm bút, ký tên. Ngô Mẫn lại lấy từ trong túi ra một hộp mực in, để cô lăn tay.

Ba bên đều đã ký xong, Ngô Mẫn thở một hơi: “Được rồi, em ngủ tiếp đi, chị về công ty đi làm.”

“… Đi thong thả.” Tạ Thanh muốn tiễn cô ấy, nhưng bản thân vẫn đang mặc đồ ngủ, nhiều nhất chỉ có thể đưa ra đến cửa.

Cô cứ như vậy mặc áo ngủ đầu bù tóc rồi mà ký một cái hợp đồng 2500 vạn.

Viết đủ số ra, có rất nhiều số không: 25.000.000.

******

‘Khoản tiền lớn’ cho bản quyền phim ảnh manga anime chỉ hơn một tuần sau là có thể chảy vào túi cô, Tạ Thanh gửi lời chào Lục Thành, mua vé máy bay về Hồ Nam.

Cô muốn cho cô dượng biết, chính mình viết tiểu thuyết có thể kiếm được tiền, muốn mua nhà cho ông bà.

Cô của Tạ Thanh thực sự kinh ngạc cùng vui vẻ, nhưng chưa từng hỏi quá nhiều, nhìn qua mấy toà nhà đang ‘nóng sốt’ gần đây, tính toán vài ngày nữa đi xem nhà.

Vì để ông bà lão có thể mua nhà theo chính sách hỗ trợ, cô Tạ Thanh đã cố gắng nộp khoản an sinh xã hội cho bọn họ. Hôm đó lúc đang ở văn phòng kinh doanh nhà đất, bà lại nhắc tới việc này: “Thanh Thanh, con cũng nộp một khoản an sinh xã hội ở Trường Sa đi.”

“Con nộp tiền an sinh xã hội ở Trường Sa để làm gì?” Tạ Thanh khó hiểu.

Cô Tạ Thanh vừa nhìn sa bàn vừa nắm tay cô nói: “Con ở bên ngoài một mình, bà nội luôn lo lắng cho con. Mấy hôm trước chúng ta bàn đến việc mua nhà cho ông bà, bà nói chờ con nộp xong phí an sinh xã hội sẽ đem căn nhà chuyển dưới tên con, để dành cho con quay về.”

“…. Con ở Bắc Kinh khá tốt.” Tạ Thanh nghẹn ngào cười cười, “Hơn nữa, khi con quay về, con ở cùng với ông bà nội là được, nhà đứng tên ai đều giống nhau.”

“Không giống nhau, bà nội con hy vọng con có nhà.” Cô Tạ Thanh thở dài, “Bà nói về sau khi con kết hôn, khó tránh khỏi xích mích. Con có nhà của mình giống như có một nơi để về, như vậy trong lòng an ổn hơn. Con từ nhỏ đã không có ai thương, không thể kết hôn lại khiến cho bản thân chịu ấm ức.”

“Bạn trai còn chưa có, bàn chuyện kết hôn có phải là quá sớm không ạ.” Tạ Thanh mỉm cười, “Chuyện này để nói sau, cô cứ nói bà nội yên tâm.”

Hơn nữa bây giờ nghĩ lại cô cũng không cảm thấy mình thiếu tình thương. Tuy rằng không có cha mẹ nhưng ông bà, cô dượng, thậm chí hai đứa em họ cũng đối xử với cô rất tốt.

Nếu nói chuyện không có cha mẹ ảnh hưởng đến cô, thì đại khái chính là làm cho cô trở nên độc lập hơn.

Ký ức của cô về ngôi nhà ba người kia cũng không quá tốt đẹp, cũng vì vậy mà đối với việc lập gia đình cô chưa bao giờ có mong chờ, thà rằng từ đầu đến cuối đều dựa vào bản thân mình.

Cho nên chuyện kết hôn căn bản cô cũng không nghĩ tới, nếu muốn kết hôn, nhất thiết phải xuất phát từ tình yêu, phải tìm được một người cô thực sự thích, cũng là người đối tối với cô.

“Đừng có nói những lời như vậy, kết hôn thì vẫn kết, con cũng gần hai mươi ba rồi.” Cô Tạ Thanh khẽ nhăn mi.

Tạ Thanh biết không lâu sau nữa đề tài sẽ được chuyển thành chủ đề đi xem mắt, tức khắc da đầu cảm thấy tê dại. May mà lúc này điện thoại lại reo lên, cô vừa thấy là Lục Thành, nhanh chóng nhận máy, lập tức trốn tránh đề tài đang nói: “A lô, Lục tổng?”

“…. Có thể đừng gọi là Lục tổng được không?” Hắn lại bắt đầu bằng oán giận cái vấn đề này, Tạ Thanh cười ra tiếng: “Có việc gì sao?”

Ở đầu bên kia, Lục Thành dựa vào tường ngoài của Văn hóa Thành Thư, có chút khẩn trương, không tiếng động mà điều chỉnh giọng nói, ra vẻ nhẹ nhàng: “Cô còn ở Vĩnh Châu?”

Tạ Thanh: “Đúng vậy.”

Hắn lại hỏi: “Khi nào trở về Bắc Kinh?”

Tạ Thanh: “Cũng chưa rõ ngày cụ thể, có chuyện gì vậy?”

Hắn nói: “Vừa rồi mới nhận được một văn kiện chuyển phát nhanh, do tòa án đưa tới, yêu cầu chính cô ký nhận, hẳn là tòa án thông báo mở phiên toà. Tôi đã nói lại với nhân viên chuyển phát mấy ngày sau lại đưa đến.”

Nói xong một hơi, trong lòng hắn như thả được một gánh nặng.

Thật ra cô chỉ mới đi hai ba ngày mà thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô không có mặt ở Bắc Kinh, hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Nhưng hắn không muốn quấy rầy cô cùng người nhà, đã vài lần cố gắng áp chế suy nghĩ hối thúc cô, mãi cho đến khi thông báo mở phiên tòa đưa đến trước mặt.

Đây chính là lý do đưa đến trước mắt, khiến hắn có thể yên tâm thoải mái mà gọi điện thoại cho cô hối thúc cô mau chóng trở về.

“Những bông hoa chậm rãi nở, cô cũng nên về rồi.”

Chính là cái cảm giác này.

Sau khi nói xong trái tim Lục Thành đập như trống trận, thật ra nếu đặt ở trường hợp bình thường, cái này chẳng qua chỉ là một cú điện thoại thông báo công việc bình thường. Nhưng hiện tại, hắn lo lắng phản ứng của cô.

Trừ lần đó, còn cảm thấy chính mình có chút ích kỷ, còn có chút chột dạ cùng áy náy.

Bên kia điện thoại im lặng thật lâu.

Lục Thành cuối cùng cũng mở miệng hỏi thăm: “Tạ Thanh?”

Trong văn phòng kinh doanh nhà đất, Tạ Thanh như mới tỉnh ra từ trong mộng, cả người chấn động.

Trước đó không lâu bên tòa án đã gọi điện cho cô xác nhận địa chỉ, nhưng cô không nghĩ thông báo mở phiên tòa lại đưa tới nhanh như vậy.

Trong nháy mắt, nhiệt huyết sôi trào, nhiệt huyết sôi trào đến mức làn da cô tê dại.

“Tôi… sẽ mua ngay vé máy bay đêm nay, lập tức trở về.” Cô nói.

Cô Tạ Thanh ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Giọng nói của Lục Thành cũng đồng thời truyền đến: “Được rồi, tôi ra sân bay đón cô.” Hắn ngăn lại tiếng cười muốn thoát ra khỏi môi, điều chỉnh âm thanh, lại nói như chưa có việc gì xảy ra, “Đặt xong vé máy bay gửi thông tin chuyến bay cho tôi.”

Đầu óc Tạ Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đồng ý theo bản năng, nhỏ giọng “Cảm ơn” rồi ngắt điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Cô Tạ Thanh đánh giá sắc mặt cô, hỏi lại một lần nữa.

“…Không có việc gì.” Tạ Thanh hồi thần, “Lúc trước một quyển sách của con có vấn đề bản quyền, con kiện một nhà xuất bản, tòa án thông báo mở phiên tòa.”

“A? Thưa kiện sao?!” Rất nhiều người thế hệ trước đều sợ hãi khi nghe đến công – kiểm – pháp [1], cô Tạ Thanh có vẻ thực sự lo lắng, trì trệ, cẩn thận mà hỏi thăm, “Thế nào? Là ai sai? Con có thể thắng không?”

[1] Viết tắt từ Cục Công an – Viện kiểm sát và Tòa án. Những cơ quan hành chính chịu trách nhiệm trong việc thực thi pháp luật.

“Nhà xuất bản sai.” Tạ Thanh cười nhạt, “Cô đừng lo lắng.”

Cô Tạ Thanh vẫn nhìn cô chằm chằm, cô lại cười nói: “Thật sự không cần lo lắng, là con kiện bọn họ! Hơn nữa Lục tổng đã giúp con tìm được một người luật sư tốt, đại luật sự hệ B, không cần sợ.”

“Ờ…” Cô Tạ Thanh hơi hơi thả lỏng, chần chờ gật gật đầu.

Chủ yếu cũng nhờ mấy từ “Luật sư hệ B, sau tiến sĩ”.

Nghĩ nghĩ, cô Tạ Thanh lại tự nhủ nhắc lại một chút: “Lục tổng?” Nhưng Tạ Thanh không nghe được.

Đối với người này bà có chút ấn tượng, bởi vì lúc Giao thừa có gọi điện thoại chúc Tết Tạ Thanh.

“Ông chủ của các con là người tốt phải không?” Cô Tạ Thanh nhìn về phía cô.

Có lẽ lúc nãy đang nghĩ đến chuyện đi xem mắt nên bà suy nghĩ có chút sai lệch rồi. Nhưng chỉ trong giây lát sau, bà đem suy nghĩ của mình kéo lại, lắc đầu, loại bỏ tâm tính gán ghép bậy bạ.

Tạ Thanh không có phát hiện, thuận miệng trả lời: “Dạ khá tốt, giúp con rất nhiều việc.”

Dứt lời ngẩng đầu, lại nói: “Con phải nhanh trở về, nếu có thời gian cô với dượng cứ đi xem trước. Nếu không có thời gian đợi con quay về rồi bàn tiếp.”

“Được, con yên tâm làm việc của con đi, việc ở nhà con cứ yên tâm.” Cô Tạ Thanh nói, Tạ Thanh vội vàng gọi xe.

Cuối cùng cũng đã mở phiên tòa, cô gấp đến mức không chịu nổi.

Trương Mịch Nhã nói phần thắng không thể nói là quá lớn, nhưng vẫn có. Hơn nữa sau khi có phần ghi âm kia, có khả năng bọn họ cũng không cần đưa ra hợp đồng để thẩm phán đối chiếu. Tránh làm cho Khởi Văn biết “người thần bí của Văn hóa Thành Thư” là Ngọc Ly thì lại càng nguy hiểm, cũng không cần lo lắng tiếp theo Khởi Văn có thể tạo ra dư luận gì nữa.

Đang trên taxi ra sân bay, mỗi dây thần kinh của Tạ Thanh đều hưng phấn, suy nghĩ nhảy lên không ngừng.

Cuối cùng cũng tới, với cô mà nói, tựa như một cuộc ác chiến không thuốc súng, hiện tại cô như tướng sĩ xuất chinh ra trận, cõi lòng tràn ngập chí khí.

Cô sớm đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng việc chuẩn bị cho khả năng xấu nhất cũng không ngăn cản việc cô trần đầy tin tưởng cùng dũng khí.

Cô sẽ thắng.

Cuộc sống của cô không thuận lợi, cũng đã từng có vô số đêm gặp phải ác long trong ác mộng, nhưng cô vẫn như cũ mà đi tới hiện tại.

Lúc này đây cũng không có gì đáng sợ.

Coi như Khởi Văn lại là một con ác long đi.