Chương 13

Phòng làm việc Linh Mặc.

Sau khi Tạ Thanh xuất viện thì tạm thời không dám liều mạng viết bản thảo nữa, mỗi ngày chỉ duy trì viết sáu nghìn chữ, chẳng qua thứ bảy và chủ nhật vẫn không nghỉ ngơi như cũ.

Mùng mười hàng tháng, là thời gian tổng kết của phòng làm việc. Lúc này bởi vì Đào Nhiên và Đinh Nhất Phàm rời đi, Tống Mặc cũng tuyển thêm hai người mới, bắt đầu đi làm từ hôm nay, nhân dịp tổng kết Trương Băng giới thiệu hai người này cho tất cả mọi người làm quen.

Thời gian trôi qua mọi thứ cũng thay đổi. Tạ Thanh lúc mới tới hỏi thăm Trâu Tiểu Doanh về Đào Nhiên, Trâu Tiểu Doanh ngắn gọn giới thiệu Đào Nhiên là chị cả.

Lúc này từ miệng Trương Băng, "chị cả" đã thành Tạ Thanh.

"Cô ấy mặc dù là nữ tác giả nhưng viết ở tổ nam tần, hơn nữa chỉ hai tháng đã là người có lương nghìn chữ cao nhất, kỷ lục mới nhất của phòng làm việc."

"Cô ấy ở phòng VIP, hiện tại đang là tổ trưởng."

Những nữ tác giả viết mảng nam tần thật sự không nhiều, hai người mới này rất kinh ngạc và kính nể.

Tạ Thanh dù sao vẫn không quá quen với loại tình huống này, câu nệ gật đầu: "Đừng khách khí, sau này chúng ta cùng nhau làm việc vui vẻ."

Sau khi gặp mặt xong, tất cả mọi người lại quay về phòng.

Trâu Tiểu Doanh ủ rũ bởi vì cô lại không được tăng tiền nhuận bút.

Lúc cô tới phòng làm việc Linh Mặc mới mở không lâu, đợt tuyển người viết hộ thứ nhất có nhuận bút rất cao, lúc ấy cô được 25 đồng một nghìn từ.

Không nghĩ tới một năm trôi qua, nhuận bút của cô cũng chỉ tăng được một chút, hiện tại là 30 đồng một nghìn chữ.

Mạnh Viện của tổ nữ tần mới chuyển vào phòng VIP, giá mới đầu làm việc so với cô chỉ nhiều hơn năm đồng nhưng hiện tại cũng đã lên tới 100 đồng một nghìn chữ rồi, hơn nữa còn có tiền thưởng.

Lại càng không nói tới Tạ Thanh từ 15 đồng nhảy lên 150 đồng.

Trâu Tiểu Doanh buồn rầu, tuy nói giá tiền bây giờ mỗi tháng cô có sáu nghìn đồng, trừ thuế đi thì cũng có hơn năm nghìn, lại còn được bao ăn bao ở nhưng so sánh ra cũng chỉ nhiều hơn người chết một chút.

Nhưng cô cũng không oán trách phòng làm việc. Lấy tiêu chuẩn vận hành của phòng làm việc, tiền nhuận bút nói thế nào cũng là do tác giả tìm người viết hộ quyết định.

- -- Mỗi tháng phòng làm việc sẽ đẩy giá lên cao nhưng tác giả không vừa ý với cái giá đó thì bản thảo lại trở lại giá gốc.

Tạ Thanh biết rõ cô ấy buồn cái gì, lúc tới cửa phòng, huých vào cánh tay cô ấy: "Cho tôi tới phòng cậu xem bản thảo."

Trâu Tiểu Doanh không rõ lắm: "Xem bản thảo gì?"

"Bản thảo của cậu." Tạ Thanh nói, "Xem có thể giúp cậu hay không."

Trong nháy mắt Trâu Tiểu Doanh tựa như thấy cứu tinh!

Cô kỳ thật đã muốn sớm lĩnh giáo Tạ Thanh một chút, nhưng việc xem hộ bản thảo này rất là tế nhị.

Nhất là đối với những tác giả viết rất tốt mà nói... Có lẽ các tác giả có chút danh tiếng đã từng gặp chuyện những người mới gửi bản thảo cho mình xem qua hộ. Những đặc thù của nghề nghiệp khiến cho trong lòng các tác giả đều tồn tại một phần thanh cao của văn nhân, đối với người chưa đủ quen thân mà nói, họ vĩnh viễn không biết khi bạn gửi bản thảo cho họ, thứ bạn thật sự muốn nghe là lời khuyên hay là sự đồng tình.

Nếu như bạn muốn nghe sự đồng tình, người ta lại cho lời khuyên, có khả năng trong lòng bạn sẽ mất hứng và không phục.

Và đổi lại là bạn, nếu như bạn chỉ quen đối phương qua loa, đối phương lại hết lần này tới lần khác nghiêm túc muốn thỉnh giáo bạn, trong lòng bạn nhất định sẽ hỏi "Người này là ai vậy?".

Vì vậy tìm người xem hộ bản thảo phải thận trọng, các tác giả lăn lộn lâu trong giới đều hiểu rõ điều này trong lòng.

Trâu Tiểu Doanh đã kìm nén rất lâu, không biết có nên không biết thẹn mở miệng với Tạ Thanh.

Hiện tại Tạ Thanh chủ động nói ra, cô quả thật muốn ôm đùi Tạ Thanh khóc lóc.

Vì vậy Trâu Tiểu Doanh tỏ vẻ lấy lòng, sau khi vào phòng liền lấy trà và đồ ăn vặt cho Tạ Thanh, lúc Tạ Thanh ngồi trước máy tính, cô còn tính xoa bóp vai cho Tạ Thanh.

Tạ Thanh bị chọc cười, giữ tay cô lại: "Đừng làm quá, mau tìm bản thảo cho tôi xem đi."

Trâu Tiểu Doanh lập tức mở folder tìm bản thảo, chọn một chương gần nhất viết tương đối vừa lòng cho Tạ Thanh xem.

Tạ Thanh quét mắt nhìn sơ qua, ho nhẹ một cái, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Tôi nói thẳng nhé!"

Trâu Tiểu Doanh ngồi xổm xuống đấm chân cho cô: "Ngài nói đi..."

"Đừng làm quá!" Tạ Thanh cười khúc khích, "Tôi cảm thấy vấn đề rõ ràng nhất của cậu là miêu tả quá thừa, độc giả đọc tới đoạn này thấy không có gì ảnh hưởng tới cốt truyện sẽ tự động bỏ qua, rất ảnh hưởng tới tiết tấu."

Trâu Tiểu Doanh không ngờ cô cảm thấy điểm này không tốt, ngẩn ra, giải thích: "Tôi muốn có lối hành văn khá hơn một chút..."

"Lối hành văn hay hay dở không dựa vào cái này." Tạ Thanh tiếp tục xem bản thảo, khóe môi cong lên, "Hành văn hay hay dở không phải nói văn phong có đẹp hay không, từ ngữ có trau chuốt có hoa lệ hay không mà là nhìn thích hợp hay không."

Chỉ cần vẽ rồng thêm mắt [1] cũng đã đạt được hai chữ hành văn tốt.

[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý nói hoàn thiện một cách đầy đủ, phù hợp.

Không cần trau chuốt từ ngữ dài dòng, như thế viết ra một vạn chữ cũng vô dụng.

Đột nhiên Tạ Thanh có chút hoảng hốt.

Những lời này, là biên tập viên của Khởi Văn nói cho cô biết.

Bởi vì những lời này trước khi xuất bản cô đã sửa chữa lại số lượng lớn bản thảo, toàn bộ cảm xúc tăng lên rất nhiều, chuyện thành "tác phẩm thần thánh" cũng liên quan tới những lời này.

Vấn đề ở trên hợp đồng, có thể nói là biên tập đã lừa nàng.

Nhưng có những lời này, cô không thể không cảm kích vị biên tập kia.

Nếu như có liên quan tới nhà xuất bản, cô hy vọng vị biên tập kia không có vai trò trong đó.

Tạ Thanh hơi thất thần, bình tĩnh lại, cô nói: "Nếu như cậu cảm thấy trình độ của mình không đủ để gánh cả lối hành văn và tiết tấu tình tiết thì nhất định phải chú trọng tới tình tiết và tiết tấu."

"Lúc cậu xem phim cậu coi trọng cốt truyện hay hiệu ứng? Đây là một quy luật."

Vì kinh phí không đủ nên hiệu quả thị giác không tốt nhưng nhờ cốt truyện hay có thể đảo ngược tình thế, chuyện này ở chỗ nào cũng có.

Hiệu ứng khủng nhưng cốt truyện hỏng bét, cuối cùng ồn ào tới mức danh tiếng sụp đổ, vô số bình luận chê bai, cũng là chuyện nhiều không kể xiết.

Trâu Tiểu Doanh cảm giác thể hồ quán đỉnh [2].

[2] Thành ngữ Trung Quốc, ý ẩn dụ là người nghe được truyền cảm hứng rất lớn, chậm chạp tỉnh ngộ, chậm rãi nói: "Rất có lý nha..."

"Còn chuyện thiết lập nhân vật." Tạ Thanh nói tiếp, "Bây giờ chúng ta viết hộ người khác, không cần tự mình sáng tác. Nhưng nếu sau này cậu tự mình sáng tác, làm người thiết lập nhân vật, có thể..."

Mặc kệ là CP (couple) chính hay CP phụ, cũng có thể thiết kế những mâu thuẫn tự nhiên hoặc thân phận khác nhau.

Như vậy cốt truyện sẽ có sức hấp dẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa như vậy thì rất nhiều cốt truyện sẽ tự nhiên xuất hiện, không cần phí công suy nghĩ nước cũng có thể chảy thành sông.

Đây cũng là những lời mà biên tập của Khởi Văn nói cho cô biết.

Nhưng cô còn chưa nói xong với Trâu Tiểu Doanh thì điện thoại vang lên.

Cô nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, theo bản năng nghe máy, cũng không nhìn tên hiển thị trên màn hình.

Cô nói “A lô, xin chào", bên kia truyền tới một tiếng nói: “Tạ tiểu thư."

Tạ Thanh giật mình: "Lục tổng?"

Bên kia hỏi nàng: “Bây giờ cô có tiện nói chuyện không? Nếu cô đang chạy cho kịp bản thảo, lát nữa tôi sẽ gọi lại."

Nghe thấy hắn trịnh trọng lạ thường, không biết tại sao Tạ Thanh có cảm giác muốn trốn tránh.

Tạ Thanh liền nói “Chờ tôi một lát", sau đó dịch ống nghe ra hai tấc, xin lỗi Trâu Tiểu Doanh, ý nói bản thân phải tiếp điện thoại trước.

Trâu Tiểu Doanh nhỏ giọng nói cậu đi mau đi, cô liền đứng dậy trở về phòng mình.

Đóng cửa lại, cô nói: “Tiện rồi, có chuyện gì sao?”

Bên kia hỏi: “Nếu tôi muốn đào góc tường của Tống Mặc, cô có đồng ý không?"

“?” Quá bất ngờ, Tạ Thanh không phản ứng kịp, "Đào ai cơ?"

Lục Thành cười nhẹ: “Đào cô.”

Trong điện thoại đột nhiên im lặng.

Chuyện này vốn dĩ không thể nói là thật sự bàn bạc, chỉ là xuất phát từ lòng tôn trọng nên hỏi thăm, bởi vì hắn cảm thấy cô không có lý do gì cự tuyệt.

Nhưng sự im lặng này lại khiến hắn đột nhiên căng thẳng.

Giống như học sinh đang chờ thầy giáo đánh giá bài tập.

Vài giây sau, giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền tới: "Không được, cảm ơn Lục tổng."

Lục Thành không hiểu gì.

Sau đó giải thích: "Không phải bảo cô viết hộ, chúng tôi không có công việc viết hộ. Chúng tôi muốn ký hợp đồng hợp tác bình thường với cô, giống như Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên vậy."

Nhưng cô vẫn từ chối, thậm chí còn bình tĩnh và cương quyết hơn lúc trước: "Không được, tôi không có hứng thú."

"Vì sao?" Ngoài ý muốn, hắn lại mờ mịt hỏi.

Cô hỏi lại: “Vì sao anh muốn giúp tôi?"

"Tôi tin tưởng lời cô nói." Hắn nói, "Cô không có đạo văn, cô không sai hà tất gì phải đi viết hộ? Đổi bút danh tiếp tục sáng tác lại từ đầu, cô sáng tác ra vài tác phẩm hay rồi cô vẫn là đại thần."

Cô không đạo văn, cô không sai.

Đổi bút danh tiếp tục sáng tác lại từ đầu.

Ra vài tác phẩm hay rồi cô vẫn là đại thần.

Câu nào cũng đúng, Tạ Thanh hiểu hết.

Nhưng vẫn không nén được một tiếng cười lạnh bật ra từ trong cổ họng: "Thật sao?"

Lục Thành bị ngữ khí của cô làm chấn động, không nói gì.

Cô còn nói: "Nhưng tôi không cam lòng."

Cô không có đạo văn, cô không sai, dựa vào cái gì phải đổi bút danh, vứt bỏ tất cả làm lại từ đầu.

Cô trong sạch, tác phẩm của cô cũng trong sạch, cô có tư cách kiêu ngạo với hắn.

Dựa vào cái gì mà từ nay về sau cô không bao giờ có thể quang minh chính đại nói "Tôi là Ngọc Ly, tác giả của ."

Đổi bút danh là con đường dễ dàng nhất. Cô còn trẻ, nếu như cô muốn, cô hoàn toàn có thể chuyển nghề, cô có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng mà, dựa vào cái gì đây?

Cô cắn chặt răng cũng muốn tiếp tục lăn lộn trong giới này, cho dù bị chen lấy tới biên giới cũng muốn lăn lộn, chính vì ép bản thân từng bước giải quyết xong chuyện này.

Người thật sự làm sai vẫn còn ngủ yên, dựa vào cái gì cô phải bị chửi rủa trong nơi tối tăm.

"Tôi không có đạo văn, tôi không sai, cho nên tôi vẫn còn muốn tiếp tục làm Ngọc Ly."

"Có lẽ anh cảm thấy tôi làm nghề viết hộ thật đáng tiếc nhưng tôi không để bụng."

"Con người của tôi, không thích ngậm đắng nuốt cay, cũng không có thói quen cẩm y dạ hành [3]."

[3] Chịu đựng thiệt thòi hoặc sự che giấu.

"Vấn đề danh dự của tôi, tôi sẽ thông qua pháp luật giải quyết rõ ràng, cảm ơn ý tốt của Lục tổng, tôi đi gõ chữ đây."

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Mỗi một chữ đều lạnh như băng, Lục Thành ở đầu dây bên kia cảm nhận được cỗ khí lạnh này rất lâu, cuối cùng buông chiếc điện thoại đã sớm không còn âm thanh gì xuống.

Đúng vậy, hắn có tư cách gì mà đề nghị cô như vậy.

Hắn đang làm cái gì, thương hại cô sao?

Nhưng cô chưa bao giờ biểu lộ chút xíu tâm tình của kẻ yếu. Lúc kể lại cho anh chuyện khiến cô thân bại danh liệt, cô cũng bình thản giống như đang đánh giá đồ ăn.

Tâm hồn mạnh mẽ như thế, sao có thể cần thương hại.

Nhưng hắn muốn làm chút gì đó.

Vì tác giả tài hoa hơn người này làm chút gì đó.

Ngồi cứng đờ thật lâu, rốt cuộc Lục Thành lại lấy điện thoại ra, màn hình xuất hiện một mã số, hắn bấm nhanh.

Điện thoại vang lên hai tiếng, giọng nói ngái ngủ lười biếng của Tống Mặc truyền tới: "Này..."

“Tống Mặc.” Tiếng nói của Lục Thành dừng lại một chút, "Cậu có tiện tới công ty của tôi một chuyến không?"

“…” Tiếng nói bên kia đã tỉnh táo, "Bây giờ sao?"

“Đúng vậy, bây giờ.” Khẩu khí của hắn chậm rãi, “Tôi có việc, rất quan trọng.”

“Mẹ nó, cậu...” Tống Mặc tức giận cười, “Có việc gấp lại gọi tôi qua, cậu có biết điều không vậy?"

Lục Thành nhíu mày: "Chuyện này không tiện để người trong phòng làm việc nghe thấy."

Tống Mặc rốt cuộc cũng nghe ra ngữ khí của hắn không đúng, sửng sốt một chút, cũng nghiêm túc lại: "Xảy ra chuyện gì? Cậu chờ một chút, tôi gọi xe qua đây."