Chương 18: Kinh ngạc

Editor: An Hàn23

"Trương lão sư, biểu diễn hôm nay thế nào? Đoàn của chúng tôi đã xuất hết những người tài năng nhất đó." Vương Thục Hoa lấy tay đẩy đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, trong mắt toàn là sự khoe khoang.

Thế nào, đoàn văn công ở quân khu của các cô so ra cũng không kém với thủ đô chứ? Tuy rằng mấy màn biểu diễn trước đã xuất hiện không ít người có tài năng, nhưng những người tốt nhất đều ở phía sau. Đưa cháo trắng rau dưa lên trước, đối với đại tiệc phía sau mới có cảm giác kinh ngạc nhất.

Người được gọi là Trương lão sư là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, trên mỗi nếp nhăn trên mặt đều viết hai chữ nghiêm túc.

Trương Ái Quốc cẩn thận tỉ mỉ ghi chép số liệu vào cuốn sổ, trên cuốn sổ đều là ghi chép ngay ngắn về thông tin cơ bản của mỗi người trong đoàn văn công, tổng hợp các hạng mục lựa chọn, vũ đạo, khí chất đều có ghi chép cặn kẽ.

"Gấp cái gì, lúc này mới biểu diễn được có một nửa, chúng ta lại xem tiếp nào."

Trương Ái quốc trả lời một câu, ánh mắt một lần nữa chăm chú nhìn lên sân khấu tối đen. Vương Thục Hoa hơi híp mắt lại, nghĩ xem trên đó là người nhà của quân nhân nào biểu diễn vũ đạo? Cái này còn cần nghiêm túc nhìn sao?

Nếu lần này Trương Ái Quốc không phải người phụ trách tuyển chọn hạt giống, địa vị của Vương Thục Hoa và ông ta sẽ ngang nhau, thế thì việc gì phải lấy lòng ông ta, phải nhìn sắc mặt ông ta?

Hội trường sân khấu có chút đơn sơ, nhưng ngược lại sàn nhà lại được lát bằng gỗ, máy tạo khói thì không có, nhưng hệ thống ánh sáng thì vẫn phải có.

Trong bóng tối khán giả không nhìn thấy năm ngón tay, ánh đèn đầu tiên chiếu thẳng vào giữa sân khấu, bóng dáng của Ứng Uyển Dung mặc váy dài ung dung hoa lệ, tay áo dài hẹp đưa lưng về phía mọi người, thân hình tinh tế lả lướt cực kỳ bắt mắt.

Rất nhiều anh lính đều biết người trên khấu là Ứng Uyển Dung - vợ của đại đội trưởng đội một, nhưng lại không có ai nói Ứng Uyển Dung như vậy, xinh đẹp như vậy, mọi người nhìn mà mắt không hề chớp lấy một cái, như là đang chờ đợi cô cho bọn một bữa tiệc thị giác đặc sắc.

Trâu Khải có chút ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý, nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Cao Lãng, cười thầm một tiếng, chắc là bạn tốt đang bị ngâm trong một thùng giấm chua ấy chứ?

Bước theo tiếng nhạc, rốt cục Ứng Uyển Dung cũng xoay người, dải lụa trên tay hất về hai phía, phần eo hạ xuống thành một hình cung xinh đẹp, đôi mắt long lanh đoạt lòng người nhìn về phái khán đài, dưới khán đài nháy mắt nổi lên những tiếng hít khí nhỏ.

Cô gái trên sân khấu có được dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mắt ngọc mày ngài, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Khẽ nâng cánh tay lên che đi khuôn mặt, hơi che dung mạo khuynh thành, đôi mắt đen như nước mang theo ý cười.

Dải lụa theo điệu múa cuộn thành sóng lớn, tiếng nhạc mãnh liệt, từng động tác như mang theo một câu ca từ.

Vân tưởng xiêm y Hoa Tưởng Dung, gió xuân lướt khẽ tựa vùng hoa.

Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, dưới đài dao nguyệt thử ngóng trông.

Danh hoa khuynh quốc hai tướng mừng, khiến quân vương luôn cười xem.

Giải thích xuân phong vô hạn hận, Trầm Hương đình bắc tựa lan can.



...

Giọng nữ uyển chuyển mềm mại nhẹ nhàng từ từ hát vang bài thơ này, kỹ thuật múa của Ứng Uyển Dung càng nhìn càng thấy tinh tế, làn váy theo chuyển động xoay tròn rất nhanh tung bay tạo nên một bông hoa, dải lụa trên tay cô như có sinh mệnh mà khua múa trái phải, khi xoay người dải lụa liền thuận theo trở lại trên tay cô.

Trương lão sư ngồi dưới khán đài lập tức ngồi ngay ngắn lại, trong mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng, gắt gao nắm chặt cái bút trong lòng bàn tay.

Chính là cô ấy! Diễn viên chính mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay chính là người này!

Đôi mắt Cao Lãng trầm xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, đáy mắt lại tràn đầy ngạc nhiên, người trên sân khấu thật sự là cô vợ nhỏ yếu ớt của anh sao? Cái nghi vấn này lại một lần nữa xuất hiện trong đầu?

Anh không biết Ứng Uyển Dung học vũ đạo từ đâu, giống như anh cũng không biết cô học được cách trang điểm khi nào, anh không biết đáp án đằng sau mấy vấn đề này là gì, nhưng mà tiểu hồ ly hay thay đổi trên sân khấu kia, chung quy cũng chỉ có thể ở trong vòng tay của anh.

Không cần nhìn kỹ anh cũng biết những người xung quanh dùng ánh mắt gì để nhìn cô, kinh ngạc, cực kỳ hâm mộ, yêu thích, khát vọng, mấy thứ đó cũng không tính là gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào sân khấu, nếu có thể, anh thật muốn lên sân khấu ôm lấy cô, dùng nụ hôn nóng bỏng khiến cô mê đảo.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này thân thể của Ứng Uyển Dung đã được rèn luyện thêm, nhưng mấy phút biểu diễn vũ đạo khiến cho cô ở trong tình trạng kiệt sức, gần như không nâng cánh tay lên được, cuối cùng múa dải lụa rực rỡ lóa mắt, hầu như là xoay tròn dải lụa, cuối cùng lại xoay tròn lần nữa, so với điệu Hồ Toàn Vũ* thì hoàn toàn giống nhau, động tác mềm mại, xoay tròn cực nhanh.

* Múa xoay Hồ Toàn Vũ và Cốt Lộc Vũ được truyền nhập từ Tây Vực qua Trung Quốc vào triều đại nhà Đường, là kiểu múa nhấn mạnh vào chuyển động của cổ. Người vũ công đứng trên một tấm thảm lông tròn và nhảy múa lên xuống, mỗi màn vũ đạo có hàng trăm tư thế khác nhau. Thể loại múa này hiện vẫn tồn tại ở các nước Trung Á, chẳng hạn như Kazakhstan, Pakistan, Tajikistan, cũng như địa khu Tân Cương của Trung Quốc. Người vũ nữ trên bức họa đang trong tư thế chuyển động rất mạnh mẽ. Họa sĩ đã chớp lấy thời khắc độc đáo ấy của màn vũ đạo, thế nhưng vẫn để lại một không gian vô tận cho người xem tưởng tượng. (Theo [Chanhkien.org] )

Theo tiếng nhạc dừng lại, Ứng Uyển Dung cũng theo tiếng nhạc ngã trên sân khấu, tiếng vỗ tay như biển động núi gọi vang lên, còn có cả những tiếng trầm trồ khen ngợi không kiềm chế được.

Ứng Uyển Dung thở ra một hơi, lúc đứng lên chân còn run nhè nhẹ, có điều hiện tại hoàn thành bài múa coi như là công thành lui thân. Cúi đầu chào khán giả ngồi dưới khán đài, dung mạo xinh đẹp nhìn về phía Cao Lãng trên khán đài, vẫy vẫy tay lui về phía sau sân khấu.

Ở khu vực phía sau sân khấu chờ đợi, vẻ mặt Lâm Tuyết tái nhợt nhìn Ứng Uyển Dung cất bước đi tới, mím chặt môi, ánh mắt căm hận nhìn người phụ nữ đoạt đi ánh mắt và tiếng vỗ tay của mọi người.

Ứng Uyển Dung đương nhiên sẽ không thừa thắng xông lên đả kích người khác, cô luôn tự xưng mình là một người phụ nữ biết kiềm chế, ai hơn ai kém, chờ mọi người nhận xét là biết.

Sau khi Lâm Tuyết lên sân khấu ngay cả một nửa trình độ trước kia cũng không phát huy ra được, liên tiếp múa sai vài nhịp trống, trên mặt đều là vẻ không yên lòng, ngay cả các anh lính không hiểu về múa cũng đều cảm thấy tiết mục biểu diễn này có vấn đề.

Càng khỏi nói Vương Thục Hoa mong chờ cô sẽ biểu diễn một bài múa đầy kinh ngạc, liếc mắt thấy Trương Ái Quốc cúi thấp đầu ghi chép vào cuốn sổ, cô gần như nghĩ mình sẽ đi lên sân khấu kéo người xuống, nói cho cô ấy biết đừng tự làm mất mặt nữa!

Những chuyện đó và Ứng Uyển Dung không có quan hệ, sau khi rời khỏi sân khấu cô bắt đầu thay quần áo, tháo trang sức. Khiến Phan Ngọc Phượng và Vương Mai thất vọng chết đi được, khuôn mặt xinh đẹp như vậy tẩy trang đi làm gì? Vẻ đẹp này so với diễn viên các cô thấy trên TV thật sự là tuyệt hơn nhiều lắm!

Vẻ mặt Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng khoan khoái đi ra phía sau sân khấu, hội diễn văn nghệ không có trao giải, cô ở lại trong đó cũng không có việc gì cả, còn không bằng trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Nhảy cả buổi, đã sớm mệt không chịu được.

Phan Ngọc Phượng và Vương Mai còn ở bên trong, khó có được một chuyện náo nhiệt, không tình nguyện trở về một chút nào.

Đi đến cửa hội trường, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đứng ở đó, đôi mắt Ứng Uyển Dung khẽ đảo quanh, lặng lẽ từ phía sau kiễng chân tới gần, mắt thấy tay sắp chạm vào bả vai người đàn ông, anh đột nhiên quay lại cầm lấy cổ tay cô.



Cao Lãng nhíu mày nói: "Em đây là muốn đánh lén anh sao?"

Ứng Uyển Dung cười nói: "Thế nào? Là bản lĩnh của em quá kém sao, anh phát hiện em tới khi nào thế?"

Cao Lãng không trả lời, tất nhiên cũng sẽ không nói, từ lúc cô rời khỏi sân khấu mình liền mất hồn mất vía đứng ngồi không yên, đoán rằng cô cũng sẽ không ở lại tham gia náo nhiệt, liền dứt khoát đứng ở cửa đợi người.

Quả nhiên trong chốc lát đã nhìn thấy bóng dáng của cô, lặng lẽ suy nghĩ muốn đi hù dọa anh, còn không biết tất cả hành động của mình đều ở dưới mí mắt của anh.

"Có mệt mỏi không? Trở về anh nấu mì sợi cho em." Cao Lãng lôi kéo tay cô chưa có buông ra. Lúc này Ứng Uyển Dung mới phát hiện người đàn ông này thế nhưng lại không có chống gậy?!

"Thương thế của anh đã tốt hơn sao? Mấy ngày qua em đều vội đến quên, thật xin lỗi, nói là tới để chăm sóc anh..." Ứng Uyển Dung nhăn chặt đầu lông mày, cô một khi đã tập trung vào việc gì là sẽ không để ý đến xung quanh, chị Vương - người đại diện trước kia của cô đã nói cô rất nhiều lần.

Có đôi khi chịu khó nghiên cứu kịch bản là chuyện tốt, rất dễ dàng nhập vai, nhưng lại rất khó thoát khỏi vai diễn, khó mà nói đây là ưu điểm hay khuyết điểm của cô.

Cao Lãng cười nhẹ một tiếng, giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng du dương vang lên: "Em ở lại là tốt rồi, xử lý vết thương đã có nhân viên y tế lo, cũng không cần em tới giúp đỡ."

Mỗi lần Ứng Uyển Dung muốn vén tay áo lên để giúp anh rửa sạch miệng vết thương thì đều bị Cao Lãng đuổi ra khỏi phòng, nói là muốn tự mình làm, sợ dọa đến cô.

Nhưng trên thực tế, Cao lãng chính là không tin được sự tự chủ của bản thân. Miệng vết thương ngay ở trên đùi, mỗi lần thay thuốc đều phải cởϊ qυầи chỉ để lại chiếc quần tứ giác, tâm tâm niệm niệm cô vợ nhỏ cầm bông băng bôi thuốc cho mình... Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này đã khiến anh nhiệt huyết tuôn trào.

Cho nên việc Ứng Uyển Dung không có đúng lúc phát hiện vết thương của anh đã tốt hơn, với Cao Lãng có quan hệ rất lớn.

Ứng Uyển Dung nâng mắt nhìn người đàn ông này, ý cười hiện lên ở đáy mắt, "Hôm nay em múa thế nào? Có đẹp hay không?" Giọng nói mềm mại dịu dàng, khiến Cao Lãng trong nháy mắt liền nhớ lại lúc cô ở trên sân khấu, tỏa sáng lóa mắt, giống như trời sinh cô là người đứng trên sân khấu.

"Múa rất đẹp." Cao Lãng nắm chặt cổ tay cô, nhiệt độ cực nóng như muốn truyền qua lại cho giống nhau.

"Vậy là tốt rồi, nhớ kĩ hình dáng đẹp nhất của em, ghi tạc trong lòng. Nếu không chờ khi em phải trở về, anh lại quên mất em thì làm sao bây giờ?" Mặt mày Ứng Uyển Dung hơi cúi nhìn giống như trăng non, lời nói lại như dao sắc đâm thẳng qua tim của Cao Lãng.

"Em phải trở về? Không ở lại sao? Khu nhà ký túc xá rất nhanh sẽ xây dựng xong, trước tiên ở lại nơi này vài ngày..." Cao Lãng không có thói quen này, nhưng nghĩ đến việc Ứng Uyển Dung cứ như vậy rời khỏi mình, anh sẽ không có biện pháp mà suy nghĩ thật tốt.

Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn anh, khóe môi chứa ý cười, "Việc này cũng không có biện pháp, lúc trước em thuê một phòng trọ nhỏ có đặt cọc tiền trước với chủ nhà, nếu em tính toán ở lại đây thường xuyên, cũng phải trả lại phòng trọ kia. Hơn nữa lúc em đến đây cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo, trời mà lạnh em liền bị lạnh chết."

Trong lòng Cao Lãng thở dài một tiếng, biết lời cô nói là thật tình, cô cũng chưa có chuẩn bị tốt cho việc theo quân, ba vợ bên đó cũng chưa nói qua một tiếng, quả thật không thích hợp.

Ứng Uyển Dung cười thầm một tiếng, những điều này là do tình hình thực tế, nhưng cũng không phải lý do chính. Cô quả thật muốn trở về một chuyến, tìm hiểu rõ chuyện của chủ cũ thân thể này, mới có thể an tâm sống ở đây cùng người đàn ông này.

Trong bóng đêm hai người nắm tay nhau trở về, tự nhiên không biết là có một người chạy tới phía sau sân khấu tìm Ứng Uyển Dung, biết được cô thế mà lại đi về trước, thiếu chút nữa vỗ ngực dậm chân, may mắn người vẫn còn ở quân khu, vậy không thành vấn đề.