Chương 1: Nhất kiến chung tình

Nhiệt độ trong cabin rất thấp, hơi lạnh lan toả tứ phía, trực tiếp phả vào cổ áo và chân váy của người nọ.

Tần Ấu Âm ngồi bên cửa sổ, toàn thân lạnh buốt ho khan hai tiếng. Sợ làm phiền đến người ngồi kế bên, cô che miệng quay đầu sang hướng khác, cả khuôn mặt trắng nõn trở nên phiếm hồng.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Các hành khách không hài lòng mà liên tục bấm chuông, hai nữ tiếp viên hàng không mang theo xấp chăn lần lượt đi phân phát, nhưng bởi vì số lượng có hạn, lúc đến gần giữa khoang, trên tay chỉ còn lại hai chiếc cuối cùng.

“Có hành khách nào cần nữa không ạ?”

Dưới chân váy ngắn, đôi chân của Tần Ấu Âm đã lạnh đến thấu xương. Rõ ràng cô đang khẩn trương, nhưng giọng nói của nữ tiếp viên càng tới gần, cô càng hoảng sợ.

Trái tim nhảy lên tận họng, vượt qua mức căng thẳng thông thường.

Lại nữa rồi…

Tần Ấu Âm bức bối cắn môi, thầm mắng cái tật sợ hãi rụt rè của bản thân. Cô nhanh chóng hít sâu vài hơi, cuối cùng lấy hết can đảm giơ cánh tay lên, nhỏ giọng nói: “Em…”

Mới nói ra một chữ, đã bị người phía trước cướp đi toàn bộ sự chú ý, trong nháy mắt chăn trên tay nữ tiếp viên sót lại duy nhất một chiếc.

Lông mi Tần Ấu Âm hơi run, vội nuốt nước bọt, cố gắng tăng âm lượng: “Em muốn…”

“Chị tiếp viên ơi, ở đây!”

Giọng nói mạnh mẽ của thiếu niên hàng ghế sau một lần nữa đánh tan tiếng gọi nhỏ như muỗi đốt của cô, cánh tay dài của người nào đó vươn ra, chiếc chăn nhẹ nhàng bị lấy đi.

Tần Ấu Âm ngậm ngùi nhìn nguồn ấm duy nhất còn sót lại đang tàn nhẫn lướt qua trước mắt, đôi mắt đen mơ màng long lanh.

Thật là thảm.

Từ bé cô đã sợ lạnh, mười tám năm trôi qua đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, kinh nghiệm thiếu sót nên không mang theo áo khoác, dường như sắp chết cóng ở đây rồi.

Nhưng không thể đổ lỗi cho người khác, hoàn toàn là do cô, đã tốt nghiệp cấp Ba và lên Đại học, vậy mà cô vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý, đến một yêu cầu đơn giản nhất cũng không thể nói ra một cách tự nhiên.

Trần Niên thành công giành lấy chiếc chăn cuối cùng, hoàn toàn không chú ý đến đối thủ ở hàng ghế trước, trực tiếp nói với người bên cạnh: “Viêm ca, che chân lại cho đỡ gió.”

Nam sinh toàn thân mặc đồ đen, đôi chân dài cong lại vì khoảng cách chỗ ngồi không quá rộng. Trên đầu gối quần có một lỗ rách, làn da trắng ngần bao bọc lấy xương khớp, lộ ra sáng ngời.

Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm hờ, dưới vành mũ lộ ra một khuôn mặt đầy sắc bén.

Trần Niên khịt mũi một tiếng, cằn nhằn như bà mẹ già: “Quần kiểu gì mà rách chỗ này chỗ nọ thế kia, không sợ ảnh hưởng đến chân sao? Có tức giận với huấn luyện viên, anh cũng đừng có lấy chân mình ra để đùa.”

Nói xong lập tức phủ chăn lên chân anh, nhưng lại bị đối phương quả quyết từ chối: “Không cần.”

Trần Niên đấu tranh không được, tức giận nói: “Cố Thừa Viêm, đến chân mình còn không quan tâm, đừng có nói với em là anh thật sự muốn từ bỏ cuộc thi?”

Cố Thừa Viêm không đáp, ánh mắt lười biếng rơi vào hàng ghế trước mắt---

Mép ghế chỉ có một đôi bàn tay gầy guộc trắng ngà, đang hơi thu về.

Động tác đơn giản vô tình chậm lại, chiếc cổ người kia ủ rũ cúi xuống, đầy bất lực và đáng thương.

Cố Thừa Viêm khẽ nâng tầm mắt, nhìn chằm chằm vào món trang sức trên cổ tay cô. Là một chiếc vòng thắt bằng dây đỏ, ở giữa kết thành hạt màu đen.

Nói về phong cách riêng của mỗi người, thì đây không có gì là kỳ lạ. Nhưng trùng hợp ở chỗ, gói sticker nhân vật hoạt hình anh hay dùng, cổ tay cũng đeo một chiếc tương tự như cô.

Cố Thừa Viêm thu tầm mắt, nghĩ ngợi thật kỹ, phần giữa của móng giò, có thể xem như… cổ tay phải không?

Móng giò của chú lợn trong gói sticker anh thường dùng và cổ tay đáng thương của người đằng trước, đều đeo một chiếc vòng tương tự nhau. Tâm tình anh bỗng thoải mái lên đôi chút, cầm chiếc chăn lên đưa qua kẽ hở, chuyển cho ghế trước: “Dùng đi.”

Bên tai lập tức truyền đến âm thanh từ chối của con gái, nhẹ nhàng như mèo: “Không, không--”

Lời chưa dứt, máy bay thoáng đung đưa, cabin nhốn nháo một phen khiến giọng nói nhỏ bị đánh chìm.

Trần Niên đờ đẫn nhìn theo: “Chiếc cuối cùng đó, sao lại đưa cho người khác!”

Cố Thừa Viêm liếc sang: “Là cô ấy giơ tay trước, hơn nữa, cậu lạnh sao?”

Trần Niên không phục, muốn giơ làn da lạnh đến nổi da gà cho anh xem.

Cố Thừa Viêm hờ hững nhắm mắt, hạ vành mũ lưỡi trai, quả quyết cướp lời: “Cậu không lạnh.”

Qua năm sáu phút, máy bay mới ổn định trở lại.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm bất động dựa vào cửa sổ, anh đã hai ngày liên tiếp không ngủ, tâm trí hỗn loạn, thái dương đau nhức, đúng lúc đang khó chịu thì phía trước lại vang lên một giọng nói ngọt ngào---

“Cảm, cảm ơn anh. Anh thật sự… không cần sao?”

Thanh âm êm tai khiến người ta vô cùng thoải mái, khoé miệng Cố Thừa Viêm không nhịn được mà cong lên một chút, khàn khàn “Ừ” một tiếng.

Tần Ấu Âm thu về bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được lời này, nhận được câu trả lời, cô vội vàng quấn chăn quanh người.

Cảm nhận được sự ấm áp, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, giữa tạp âm chồng chất trên máy bay, cô nép vào một góc, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô quay lại hành lang của trường cấp hai. Có một đám nữ sinh đứng cười khanh khách, hung hăng nắm lấy bím tóc cô, mà cô vừa khóc vừa bạt mạng bỏ chạy. Phía sau là tiếng bước chân và thân ảnh không ngừng đuổi theo, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lao vào vòng tay của dì nhỏ.

Cảnh tượng thay đổi, trở về phòng kho trong nhà dì nhỏ.

Cô ngồi ôm chân trên chiếc giường đơn, dì nhỏ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Bé con, lên Đại học chính là một sự khởi đầu mới. Con hãy quên hết những chuyện không vui trước kia thì bóng đen trong lòng mới có thể vượt qua.”

“Có điều, cũng phải cẩn thận.” Dì nhỏ nhắc nhở, “Con từ nhỏ đến lớn đều sống ở thị trấn nhỏ, chưa từng ra ngoài, hiện giờ đột nhiên đến một nơi xa như vậy, cuộc sống không như trước kia, tuyệt đối không được dễ dàng tin tưởng người khác.”

“Dì nhỏ đã lên mạng tìm hiểu rồi, đàn ông Đông Bắc rất hung dữ. Đàn ông hay nói bậy và đánh nhau, còn xăm trổ, nhất định không phải là kiểu thiện lương gì, con tốt nhất nên tránh xa. Dù có gần gũi với con, phần nhiều cũng là thấy con dễ lừa, con nhất định không được tin.”

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

“Hành khách, làm phiền đưa lại cho tôi chăn, máy bay của chúng ta sắp hạ cánh rồi ạ.”

Trán Tần Ấu Âm tựa sát vách ngăn, cả người bọc tròn như con tằm nhỏ, cong người khó chịu trong giấc mộng.

Nữ tiếp viên mỉm cười, lặp lại: “Quý khách ơi?”

Tần Ấu Âm lúc này mới bừng tỉnh, ngây người chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đỏ mặt trả lại chăn, thì thầm như vừa phạm phải lỗi sai: “Thật xin lỗi…”

Cố Thừa Viêm ngồi sau chứng kiến toàn bộ quá trình, uể oải nhướng mày.

Cô gái nhỏ này, sao lại nhút nhát như vậy?

Nhìn qua, không giống người Đông Bắc.

Máy bay từ từ hạ cánh, Trần Niên xách túi chuẩn bị chen chúc vào đám đông: “Đi thôi, Viêm ca.”

Cố Thừa Viêm không nhúc nhích: “Chờ một chút.”

Anh hiếm khi nảy sinh chút tò mò, muốn biết tiểu móng giò rụt rè này rốt cuộc trông như thế nào.

Năm phút sau, toàn bộ hành khách gần như đều đã rời khỏi cabin, lối đi thông thoáng, cô gái nhỏ ngồi hàng ghế trước mới chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon thả trắng nõn vuốt nhẹ mái tóc ngắn đến cổ, cúi đầu rời khỏi chỗ.

Cố Thừa Viêm đứng dậy, vốn dĩ muốn đuổi kịp cô, nhưng giữa đường lại xuất hiện hai gã đàn ông mập mạp chen hàng.

Trần Niên phát hiện vấn đề, nheo mắt: “Hôm nay anh làm sao thế, cứ như bị trúng tà vậy, không phải là nhìn trúng cô gái nào rồi chứ?”

Cố Thừa Viêm phớt lờ cậu ta, tận dụng lợi thế chiều cao, tầm mắt dễ dàng vượt qua các chướng ngại vật, tìm được cô gái nhỏ.

Cô cặp một bên tóc, để lộ ra vành tai trắng sáng. Nghiêng đầu thêm chút, lại nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh đang được ánh mắt trời chiếu vào của cô, thời khắc đó anh cảm nhận được, tầm mắt như bị bao phủ bởi một bức tranh thuỷ mặc.

Lông mi dài khẽ run, sống mũi cao thẳng, môi hơi hé mở, đôi mắt tròn long lanh.

Yết hầu Cố Thừa Viêm nhẹ nhàng chuyển động, cong ngón trỏ đặt lên môi, ho khan một tiếng, theo bản năng quay mặt sang chỗ khác.

…… Móng giò cái gì chứ?

Người ta là một thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân, dáng dấp cao đến vai anh, gầy gò bé nhỏ như một nữ sinh mới học cấp Hai.

Cố Thừa Viêm nhíu chặt mày, trong lòng bình ổn vài giây, nhưng góc nghiêng của cô gái nhỏ lại không ngừng xuất hiện trong đầu anh. Anh không nhịn được lại nhìn về phía đó, cô gái nhỏ đã rời khỏi cabin, đôi chân thoăn thoát đi xuống, dáng người nhỏ bé thu mình trong chiếc xe bus đưa đón đông đúc.

Sau khi cô bước vào, cánh cửa lập tức đóng lại, khởi động đi thẳng.

Cố Thừa Viêm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang chuyển động dưới cái nắng oi ả, trước mắt là một hàng dấu chấm hỏi.

…… Đây cmn là tình huống gì?

Không phải là nhút nhát sao?

Nhút nhát còn chen chúc vào cái xe đông người như thế?

Không biết rằng chuyến sau lập tức sẽ tới à?

Vốn dĩ tưởng rằng có thể cùng cô đợi xe, đột nhiên thấy mình tựa như kẻ ngốc bị đơn phương bỏ lại.

Buổi trưa cuối hè, nhiệt độ nóng bức như thiêu đốt.

Rời khỏi điều hoà trên máy bay, chuyển tới chiếc xe đông kín người, đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Tần Ấu Âm thật sự không biết đằng sau còn một chiếc xe nữa, cô bám vào thành cửa xe, tránh đám đông hết mức có thể.

Chuông điện thoại trong túi vang lên, cô hít thở còn không xong, vội vàng nhận máy: “Dì nhỏ…”

“Bé con, đi đường có thuận lợi không? Không sợ chứ?”

Tần Ấu Âm ngoan ngoãn đáp: “Đều ổn ạ.”

Đến khi xuống xe bước vào đại sảnh, điện thoại vẫn chưa ngắt, dì nhỏ dặn dò cô đủ thứ chuyện trên đời. Cuối cùng hỏi: “Loại người dì dặn con phải cẩn thận, con đã nhớ chưa? Trốn tránh hết sức có thể nhé, ba con cũng đã nói, đánh nhau chửi người xăm hình là những người có khả năng phạm tội cao, hầu hết đều lăn lộn trong xã hội đen!”

Tần Ấu Âm bước đi trong đám đông, thi thoảng ngẩng đầu nhìn những người xa lạ cao lớn xung quanh, thậm chí có chút cảm giác bọn họ đều không cùng loài với hạt đậu nhỏ như cô…

Cô lo lắng nuốt nước bọt, khẽ nói: “Con nhớ rồi.”

Hơn nữa còn đặc biệt nhớ kỹ, đến đi ngủ cũng mơ thấy.

“Vậy thì tốt… Bé con, mấy năm nay con đã chịu không ít uỷ khuất, còn khiến trong lòng con có ám ảnh tâm lý.”

Đầu dây bên kia, dì nhỏ thở dài, “Con đừng trách chúng ta.”

Tần Ấu Âm cúi đầu nắm chặt vạt áo, ánh mắt hơi cong: “Đều qua cả rồi, sau này con sẽ sống thật tốt.”

Cúp máy, cô dụi khoé mắt.

Nhất định sẽ thật tốt.

Đến một môi trường mới, cô cần thoát khỏi sự rụt rè của quá khứ, trở thành một người năng động và độc lập.

Vậy nên, vấn đề tới rồi đây!

Thử thách đầu tiên---

Lấy hành lý.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Tần Ấu Âm nhìn xung quanh một lượt, dây băng chuyền của chuyến bay đã chật kín người, với chiều cao có hạn này của cô, đến nhìn cái góc vali còn khó, nếu như chen vào, khẳng định sẽ không có ít con mắt liếc đến.

Mục tiêu vừa đặt ra cho bản thân, lập tức tan tành theo mây khói.

Tần Ấu Âm thê lương thở dài, quyết định vẫn nên chờ đến lúc vãn người.

Cô đứng dựa bên một cây cột vắng vẻ, nhưng chưa tới vài phút, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy chiếc vali đen to bị nhấc ra khỏi băng chuyền, bất kể là kích cỡ, vị trí quai nắm, toàn bộ đều giống hệt chiếc của cô.

Người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa thản nhiên kéo vali rời đi.

Tần Ấu Âm đổ mồ hôi nhễ nhại, không quan tâm quá nhiều đến thế, mặt mũi thất thần chạy qua bên đó, đi theo sau nhìn thật kỹ. Dưới đáy vali có dán sticker con lợn, xác định không nhầm, chắc chắn là vali của cô.

Cô ngập ngừng kéo lại tay nắm, người đàn ông đang dùng sức nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không rảnh để chú ý đến cô, bước chân vội vàng tiến lên.

“Tiên sinh…” Cô khẩn trương mở lời, thấy người kia vẫn một mực phớt lờ, chỉ có thể nỗ lực chạy theo. Đổi một cách khác, giọng nói run lên: “Chú ơi, vali này là của cháu.”

Cùng với một người đàn ông xa lạ có vóc dáng cường tráng tranh giành đồ, là điều mà trước kia Tần Ấu Âm còn không dám nghĩ tới.

Nhưng bây giờ, không thể không làm.

Cô kìm nén sự khẩn trương, lại nói: “Chú lấy nhầm rồi…”

Ánh mắt người đàn ông chuyển đến thân ảnh của cô, đúng lúc đầu dây bên kia điện thoại ồn ào cực điểm, hắn ta hung hăng cúp máy, giật mạnh lại tay cầm vali. Tay cô gái nhỏ vẫn đang đặt bên trên, đột nhiên bị lực mạnh tác động, loạng choạng suýt ngã.

“Cô dám lén lén lút lút trong sân bay?! Có phải lấy trộm đồ từ trong vali của tôi! Nói!”

Sắc mặt Tần Ấu Âm tái nhợt không còn một giọt máu: “Không phải, đây vốn dĩ là vali của cháu…”

“Cái gì mà của cô!” Người đàn ông mất kiên nhẫn, cao giọng chửi bới, sau đó đẩy Tần Ấu Âm ra.

Người qua kẻ lại từ từ dừng bước chân, có người thấy chuyện hay còn mở camera.

Bờ môi Tần Ấu Âm cắn chặt, đối mặt với hành động mang tính đả kính quen thuộc, toàn bộ những lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, cả người rùng mình, theo thói quen ngồi xổm xuống cuộn tròn người, lấy tay che đầu.

Nhưng một cánh tay xuất hiện, đột ngột bắt lấy sức lực người đàn ông đang chuẩn bị phủ xuống đầu cô, mạnh mẽ đẩy ra sau.

“Con mẹ nó mù à, không thấy hù doạ trẻ con rồi sao?”

*

From An An:

1. Hello, tui đã trở lại với mọi người rồi đây ≧◔◡◔≦

2. Xinh đẹp đáng yêu thế kia mắc mớ gì mà gọi là tiểu móng giò? ಠ_ಠ