Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại kể về một chàng trai làm cho trái tim của một cô gái đau đớn. Nỗi đau này vĩnh viễn cô cũng không thể nào quên được. Sự thật được hé lộ thông …
Xem Thêm

Giới thiệu
Mặc dù trên cổ áo sơ mi của anh không phát hiện ra dấu son môi của phụ nữ,

Nhưng mà ở đó, mùi nước hoa không thuộc về mình càng ngày càng nồng đậm...

Tuy không có bằng chứng cụ thể để chứng minh trái tim anh đã dao động,

Nhưng! hành động né tránh cô để nghe điện thoại của bạn gái trước đã ám chỉ tất cả...

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên nỗi đau đến tột cùng do bạn gái trước đem lại mà Đỗ Phương Cần đã từng trải qua

Nếu như không phải vì cô ta, anh sẽ không có khả năng tìm cô để mượn say kể khổ,

Hai người vốn là mối quan hệ chị em đồng môn bình thường, cũng sẽ không bởi vì say rượu mất đi lý trí mà trở thành bạn trai bạn gái,

Hiện nay, người bạn gái cũ có dung mạo xinh đẹp, gia thế tốt, thân hình nóng bỏng kia lại xuất hiện.

Cô là người bình thường, không có gì nổi bật, tuổi cũng tương đối cao,

Còn có tư cách để quan tâm chăm sóc cho người đàn ông vừa đẹp trai, ưu tú, dịu dàng lại giàu có đó sao?

Dù cho anh luôn miệng giải thích, giấu diếm như vậy chỉ vì không muốn làm cô lo lắng,

Nhưng mà cô không còn tự tin vào bản thân mình nữa,

Mặc dù mỗi ngày anh đều ngoan ngoãn đứng dưới lầu nhà cô, cầu xin cô hồi tâm chuyển ý,

Nhưng, cô thà lựa chọn rời xa nhau mà vẫn lưu giữ lại ký ức hạnh phúc,

Còn tốt hơn khi tình yêu trong tương lai đã khô cạn, mà nói lời chia tay oán trách lẫn nhau…

Đây là tác phẩm đầu tay của mình, mong mọi người ủng hộ nhé
Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại
Hiện tại, năm 2009, Kiều Quỳnh An ba mươi tuổi, là một nhà tiểu thuyết ngôn tình.

Bầu trời mờ mịt, từ sau chiều tà ánh mặt trời liền lẩn trốn vào trong những tầng mây dày, dường như trời sắp mưa, bầu không khí có vẻ nặng nề.

Đứng ở ban công tầng hai, Kiều Quỳnh An đầu tiên là đem từng chậu giá đỗ nhỏ di chuyển vào trong nhà.

Nếu trận mưa này thật sự rơi xuống, e rằng sẽ vô cùng lớn.

Giống như tâm tình của cô lúc này, thoạt nhìn giống như mặt biển yên lặng không gợn sóng, nhưng bên dưới lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Trải qua mấy ngày nay, cô cũng không hề dễ chịu chút nào, giống như trải qua cuộc sống của người hai mặt.

Từ ban công tầng hai nhìn xuống ra phía xa xa, ở phía bên phải của sân vườn lớn trước nhà là tâm huyết chung của bọn họ vào những lúc rảnh rỗi, bên trên đặt đủ loại kiểu dáng bồn hoa cây cảnh, họ đã từng vì muốn trồng loại hoa cảnh nào mà tranh cãi, vì bài trí bồn hoa trong sân vườn trước nhà như thế nào mà gây chiến tranh lạnh.

Còn có, đây là một toà nhà ba tầng nằm ở Lâm Khẩu(1), là nơi dừng chân cuối cùng của bọn họ, cũng là nơi hai người sẽ cùng nhau tạo dựng nên một gia đình, sinh hạ một baby hạnh phúc nhất thế giới, nhưng hôm nay thì sao?

Hạnh phúc có lẽ vẫn tồn tại như cũ, nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Gượng cười vui vẻ cũng không dễ chịu, cô rất muốn một đao chặt đứt cuộc sống hiện tại.

Hay là tối nay đi, đau dài không bằng đau ngắn. . . lời này không biết ai nói, có thể nói thật hay a.

Ùng ùng ~ phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền vang.

Kiều Quỳnh An ngửa đầu đối diện với sắc trời u ám im lặng thở dài.

Ùng ùng ~ tiếng sấm tứ xa vang đến, trong phút chốc, mưa lớn rơi xuống tầm tã.

Nửa người Kiều Quỳnh An trên ban công không kịp né tránh, bị dính chút nước mưa.

Cô quay vào bên trong phòng, đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn lông lau đi phần bị ướt trên tay, sau đó ngồi yên ở cuối giường, vẻ mặt lạnh lùng.

Hạt mưa có thể xoá đi, nhưng đoán chừng đã thấm vào trong lòng? Giống như cây kim thường ghim chặt vào trong lòng lại cũng không nhổ ra được. . .

Kiều Quỳnh An hướng về phía bầu trời ngẩn người, ngoài cửa sổ, mưa vẫn kịch liệt không ngừng rơi xuống, mãi cho đến khi trời tối đen.

Mưa đã tạnh, gần tám giờ tối.

Nghe được dưới lầu có âm thanh xe lái vào, cô mới hơi giật giật thân thể cứng ngắc, nhưng vẫn không có nằm xuống.

Đỗ Phương Cần đã tan làm trở về.

"An?"

Ở trong phòng khách và phòng bếp lầu một đều không tìm thấy bạn gái, Đỗ Phương Cần đi lên lầu hai, bật đèn phòng ngủ lên, quả nhiên, hắn thích nhất hôn nhẹ bạn gái đang thẫn thờ ngồi trên giường, hai tay vòng qua hai đầu gối, cằm đặt ở trên đầu gối, không biết lại đi vào cõi thần tiên nào rồi.

Hắn đã sớm quen với bộ dạng này của bạn gái.

Cuộc sống của cô dựa vào sáng tác văn chương, thường bị hắn cười dung lượng não khẳng định so với ngoại hình còn lớn hơn gấp mấy chục lần, hắn luôn bị cô dùng ngôn ngữ ngựa thần lướt gió tung mây hù doạ.

Trong thế giới máy tính của hắn, MỘT không bao giờ là KHÔNG, hệ thống não bộ của bọn họ không đồng nhất như vậy, nhưng cuộc sống cũng phù hợp lại hạnh phúc.

Đỗ Phương Cần không có quấy rầy Kiều Quỳnh An đang sững sờ, hắn đã sớm quen với bộ dạng đáng yêu này của cô.

Hắn trước tiên thay quần áo đi làm ra, những ngày qua bởi vì công ty đang phát triển phần mềm trò chơi mới, đã gần kết thúc giai đoạn đưa ra thi trường, thân là trưởng phòng phát triển, hắn đã phải làm thêm giờ, thường không cách nào về nhà cùng dùng bữa tối với bạn gái.

Thay xong bộ quần áo ở nhà thoải mái , hắn đi tới bên cạnh Kiều Quỳnh An, vươn tay nhẹ nhàng vân vê từng sợi tóc của nàng.

"Ăn cơm chưa? có muốn cùng anh ra ngoài ăn không?"

Kiều Quỳnh An thật ra không có ngẩn người, từ bước chân đầu tiên Đỗ Phương Cần bước vào trong phòng, tế bào toàn thân của cô đều căng ra, chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Kiều Quỳnh An vô thức quay đầu, không muốn để hắn đυ.ng chạm.

"Em. . . muốn chia tay. . ." cắn răng, cô rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, chìm trong dày vò thật lâu rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng.

Đỗ Phương Cần không ngờ rằng sẽ nghe thấy câu nói như vậy, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cười to.

"Em là đang nghĩ đến tình tiết trong vở kịch nào, hử?"

Hắn không cho là thật, cho rằng nàng đang suy nghĩ tìm tòi nội dung tiểu thuyết, mới có thể nói ra những lời như vậy.

Đổi lại Kiều Quỳnh An kinh ngạc.

Cô chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, cuối cùng cũng nói ra chuyện chia tay, thế nhưng hắn lại cười cười cho là không có gì.

"Em nhất định ngồi ngẩn người cả buổi chiều trong phòng, đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, ăn ở quán sữa đậu Vĩnh Hòa bên kia giao lộ có được hay không? em không phải rất thích uống sữa đậu mặn(2) của họ sao?"

Đỗ Phương Cần dắt tay Kiều Quỳnh An, mang theo vẻ mặt ngây ngốc của cô đi ra khỏi nhà.

Ngắm nhìn tấm lưng rộng rãi rắn chắc của bạn trai, Kiều Quỳnh An khó hiểu phỏng đoán ─── cô khi nào mới có thể lại lấy hết dũng khí nói lần thứ hai.

Chia tay. . . cô cũng không muốn a!

Chia tay, cô thực sự không muốn.

Cô đã từng cho rằng họ có thể hạnh phúc đến già, già đến hai bàn tay nhăn nheo vẫn có thể nắm thành một khối.

Nhưng từ sau khi cô phát hiện ra sự việc ngoài ý muốn kia, cô cảm thấy bản thân quả thực là đang vọng tưởng.

Trên đời này thực sự có tình yêu vĩnh cửu sao?

Cô yêu hắn, từ khi còn học đại học đã rất rõ ràng rằng bản thân yêu hắn.

Thế nhưng hắn thì sao?

Dù sao quan hệ lúc mới đầu của bọn họ chỉ là bạn bè trò chuyện bình thường, nếu không phải vào buổi tối trước khi giải ngũ, hắn phát hiện ra bạn gái yêu quý của mình bắt cá hai tay nên đau đớn muốn chết mới tìm nàng kể khổ, giữa bọn họ e rằng vẫn giữ nguyên mối quan hệ bạn bè.

"Yêu nhau " tuyệt đối không phải chỉ có một bên, nếu một bên không hề có tình yêu, thậm chí chưa từng yêu, vậy cô cần gì phải ép hắn ở bên cạnh mình?

Thêm Bình Luận