Chương 11: Ban thưởng

Thẩm Ngọc khắp người da thịt trầy xước, Trấn Bắc Vương dùng ngón tay trỏ khẽ vuốt xuống một chút máu trên người y, đầu lưỡi đỏ thắm nhẹ liếʍ máu mỹ nhân.

"Ân..."

Trấn Bắc Vương phát ra âm thanh hưởng thụ.

Bản tính khát máu, lúc này lại nếm được mùi vị tanh ngọt ngai ngái, hai mắt Trấn Bắc Vương chợt đỏ rực, như muốn nổi điên lên.

Thẩm Ngọc bị treo trên cao, tư thế này càng dễ dàng hơn cho Trấn Bắc Vương mạnh mẽ xâm nhập.

...

Lần này, Trấn Bắc Vương cũng chỉ vui đùa một giờ, nhưng là so với trước kia càng muốn điên cuồng hơn, mang theo tức giận tùy ý xâm phạm, đem Thẩm Ngọc làm cho thương tích khắp người.

Phát tiết xong, Trấn Bắc Vương mặc vào y phục, cũng không có quay đầu nhìn lại liền đi, không có ngủ ở viện tử của Thẩm Ngọc.

"Lách tách..."

Thẩm Ngọc nơi tư mật vết thương chảy ra máu, theo thẳng bắp đùi trượt xuống, nhỏ giọt xuống đất, tóe ra trên nền đất kiều diễm như lửa hoa.

Thẩm Ngọc giật giật thân thể, giờ có giãy giụa cũng phí công, huống chi là y giờ không còn một chút sức lực nào nữa.

Lúc thấy Tống Thanh bước vào, Thẩm Ngọc vốn không thích người ngoài thấy thân thể mình, muốn che giấu nhưng lại không thể động đậy được.

"Đừng động, ta thả người xuống."

Tống Thanh như cũ mặt không biểu tình, hắn giống như một người máy chỉ nhất nhất vâng theo mệnh lệnh của Trấn Bắc Vương.

Vải lụa trói ở tay của Thẩm Ngọc được Tống Thanh cởi xuống, y rơi vào l*иg ngực của Tống Thanh, Tống Thanh lại nhẹ nhàng bế y đến đặt trên giường.

"Ta giúp người bôi thuốc."

Tống Thanh vừa nói vừa bưng đến một chậu nước, dùng khăn ướt từ từ lau chùi vết thương trên người y, mỗi lần đυ.ng một cái, hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể Thẩm Ngọc hơi run rẩy.

Lúc bôi thuốc đến nơi tư mật, Thẩm Ngọc khó khăn bắt lại cổ tay hắn, ngăn cản không cho hắn tiếp tục.

"Yên tâm, Vương gia nếu đã phân phó ta chăm sóc cuộc sống thường ngày của người, cũng sẽ không trách tội ta chạm vào người."

Thẩm Ngọc bất động, vẫn gắt gao giữ lấy cổ tay Tống Thanh.

Y không biết mình quật cường thế để làm gì, rõ ràng khắp người đều là vết nhơ, trở thành tính nô mặc người hành hạ, có lẽ y không muốn lại có một người nữa chạm vào mình đi.

Y quá dơ bẩn.

"Được rồi, người tự bôi đi."

Tống Thanh cũng không kiên trì nữa, đi qua một bên quay đầu nhìn qua chỗ khác, để lại cho Thẩm Ngọc một ít không gian.

"Người có phải hay không đã đoán ra, mấy nữ nhân trước kia của Vương gia, là đã như thế nào mà chết đi?"

Tống Thanh đưa lưng về phía y, vẫn nói chuyện.

Thẩm Ngọc theo thói quen gật đầu, mặc dù Tống Thanh cũng không có nhìn y.

"Chẳng qua là người đã nghĩ lầm rồi, các nàng không phải là bị Vương gia hành hạ đến chết, Vương gia đối với các nàng...không có đối với người một phần mười ác."

Tại sao lại vậy chứ?

Thẩm Ngọc nằm ở trên giường suy đoán.

Chẳng lẽ là Trấn Bắc Vương đã phát hiện ra thân phận thực sự của y? Y lừa gạt hắn? Cho nên hắn không vạch trần thẳng ra, nhưng lại nghĩ ra đủ cách để làm nhục y cho đến chết.

"Nói rõ ra là Vương gia rất thích người, bản tính Vương gia có tính chiếm hữu cực mạnh." Tống Thanh nói.

Thích y? Thẩm Ngọc khó có thể tiếp thu được.

Nếu là hắn thích y thì làm sao có thể nhẫn tâm khiến y khắp người toàn là vết thương như vậy? Tống Thanh không phải là đang an ủi y chứ.

Ma ma đã từng nói qua, có nam nhân vì đặc biệt yêu thích, cho nên mới thô bạo chiếm đoạt. Nhưng ở Trấn Bắc Vương, chỉ có thể dùng từ tàn bạo để hình dung.

"Được rồi, đoán chừng người cũng không minh bạch."

"Người tự bôi thuốc được không?" Tống Thanh tự giễu bản thân: " Xin lỗi, quên là người không có nói chuyện được."

Tống Thanh dâng lên một bộ y phục, có màu xanh nhạt, không quá sặc sỡ, Thẩm Ngọc thích, nơi nào lại có nam nhân thích mặc trên mình y phục sặc sỡ đủ loại màu sắc của nữ nhân? Thẩm Ngọc chẳng qua là vạn bất đắc dĩ mà thôi.

"Người nhìn qua, đây là gấm hoa do Hoàng Thượng ban thưởng, rất trân quý, hằng năm chỉ không có tới hai cuộn, Vương gia trước đó vài ngày phân phó đi xuống, toàn bộ đều để may làm y phục cho người."

Thẩm Ngọc lòng khẽ động một cái, y cười khổ, Trấn Bắc Vương là ngọn nguồn của bao thống khổ, mà y giờ với hắn còn có tâm tư cảm kích.

Thẩm Ngọc biết, Trấn Bắc Vương hi vọng y minh diễm đẹp mắt, lại tự mình thích đến mang y ở dưới thân hủy hoại.